Q.3-Chương 051 Chạm tới là dừng, nông sâu tự biết. (4)
Soái Lãng đâm chột dạ, em gái này dù thực sự nằm xuống giang chân giang tay ra chào mời, y cũng không dám đụng vào, lúc này vẫn phải mạnh miệng: “Sao thế, đổi ý rồi à, tôi chỉ có một điều kiện đó thôi, không đồng ý miễn bàn.”
Trâu Hiểu Lộ hơi cau mày, giống đang ngẫm nghĩ cái gì, lời ra khỏi miệng lại là: “Xem ra anh không biết.”
“Tôi không biết cái gì?”
“Nếu thứ đó ở trong tay anh, nếu anh biết giá trị của nó, dù tôi có đồng ý, anh cũng không chịu, anh chỉ muốn dọa tôi chạy thôi... Dù tôi chạy rồi, vẫn sẽ có người khác tới, phiền toái của anh lúc đó còn lớn hơn đấy.”
Ái dà, xem ra ra đánh giá thấp em gái này rồi, bị dồn vào cảnh tiến thoái lưỡng nan mà vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ. Soái Lãng thay đổi cũng nhanh, vẻ mặt từ dâm đãng thành mừng rỡ, vỗ tay ba cái, thán phục: “ Thế mà cũng bị cô nhìn ra, lợi hại, thật lợi hại... Nói thẳng nhé, dù bây giờ cô có cởi, tôi cũng không dám cưỡi, trong tay tôi thực sự không có gì cả, cưỡi xong không có gì trả cô thì thất đức quá, ha ha ha ha.
“Anh, anh...” Trâu mỹ nữ tức giận thật rồi, hai mắt tóe ra lửa, cắn chặt răng ngà, không ngờ gặp một kẻ vô lại trơ trẽn tới mức này.
Soái Lãng lại tỉnh bơ như không: “ Tức giận cái gì chứ, cô có tổn thất gì đâu, tôi bị người ta truy lùng thảm như vậy còn không kêu kìa, trừ đám người các cô, cảnh sát cũng đang tìm tôi.”
Trâu Hiểu Lộ tức muốn xỉu luôn, dựa lưng vào tường, đầu đập vào tường mấy cái, rõ ràng tức không chỗ phát tiết, không làm gì được, chỉ mặt Soái Lãng: “ Tôi nói cho anh biết, anh gặp rắc rối lớn rồi đấy, anh biến mất mấy ngày, giờ anh nói trong tay anh không có gì cũng không ai tin đâu.”
“Đúng, phiền toái của tôi không nhỏ.” Soái Lãng nhổm người dậy, ánh mắt đầy giễu cợt nhìn Trâu Hiểu Lộ: “Nhưng cô chưa nhận ra à? Trước khi cô tới, phiền toái chỉ là của riêng tôi, bây giờ cô tới rồi, phiền toái này thành của cô, cô mới gặp nguy hiểm lớn hơn tôi.”
Trâu Hiểu Lộ rất thông minh, nên nghe vậy liền chết lặng mấy giây, vì Soái Lãng nói không sai, nếu những nhà khác biết cô tìm được Soái Lãng, còn gặp riêng y, vậy thì dù không lấy được gì từ y thì cũng trăm miệng khó cãi. Giờ mới hiểu, bất kể người này có thứ kia hay không, thì chắc chắn một điều, y là người vô cùng giảo hoạt, cực hiểu tình thế.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh: “Soái Lãng, anh không dọa nổi tôi đâu, tôi cũng chẳng sợ nguy hiểm, mục tiêu vẫn là anh, chỉ cần anh còn ở đó, người ta không nhắm vào tôi.”
Chỉ cố trấn định thôi, sao qua mắt được giác quan nhạy bén của Soái Lãng, cũng thản nhiên: “Cô đã không sợ, vậy tôi sợ cái gì, tôi không nhà không xe, lại độc một thân một mình, họ dù bắt tôi tra tấn cũng chẳng tra ra được gì.”
“Vậy anh cũng không nên trốn như thế.” Trâu Hiểu Lộ tức tối.
“Ai bảo là tôi trốn, tôi nói thế nào nhỉ?”
“Anh bảo là trước Tết Dương, hôm nay chính là Tết Dương.”
“Đúng rồi, Tết Dương đã qua đâu, cô vội cái gì, còn mấy tiếng nữa mà.” Soái Lãng giở giọng cùn tỉnh bơ.
Thái độ này làm Trâu Hiểu Lộ nghẹn họng, chuyện lớn như thế mà tên này không biết nặng nhẹ gì cả, thành trò cười rồi, cô coi như hiểu tên này một chút rồi, giận y không ăn thua, cố nén lòng nhẹ nhàng nói: “Thực ra tôi vất vả tìm anh như thế là để chúng ta ngồi xuống nói chuyện tử tế, chẳng lẽ anh không có chút hứng thú nào sao? Đây là chuyện có thể thay đổi cả cuộc đời của anh.”
“Thế à, tiền đề là tôi phải làm thay đổi cuộc đời của cô trước đã chứ gì? Khác gì dụ tôi đưa cô tiền mua nhà để rồi cô dùng số tiền đó mua cho tôi cái kẹo.” Soái Lãng vặn ngược lại.
Trâu Hiểu Lộ chết nghẹn lần nữa, thế này muốn bàn cũng không bàn được nữa rồi, mà hơn nữa, rốt cuộc tên này có biết gì không, cô cũng không chắc nữa. Cho dù khuynh hướng của cô là Soái Lãng không biết gì cả, nhưng cô không dám khẳng định, vì kẻ này quá khó lường, lời y nói ra luôn có thể là đúng hoặc sai.
“Được rồi, tôi thấy chúng ta e là khó mà đàm phán thành công, có điều tôi tìm anh không hề có ác ý, thực ra tôi cảm giác Đỗ Ngọc Phân rất có mắt kinh doanh, tôi không ngại đầu tư cho cô ấy... Đúng rồi, tôi xin lỗi chuyện ngày ấy ở khu phong cảnh Ngũ Long, vì chúng ta gặp nhau lần đầu chưa đủ hiểu biết nên sinh ra chút hiểu lầm. Có điều tôi nói có người muốn gây bất lợi với anh không phải là đe dọa đâu …” Vừa nói vừa để ý tới sắc mặt Soái Lãng, Trâu Hiểu Lộ ý đồ dùng phương pháp thiện chí hơn thăm dò Soái Lãng, nhưng cô vẫn không phát hiện chút gì cả.
Soái Lãng quay lại vẻ mặt lưu manh vô lại rồi, chớt nhả: “Không sao, sao tôi có thể giận mỹ nữ được cơ chứ? Hay là mỹ nữ này, tối nay tôi mời cô ăn cơm, chúng ta cùng nhau đón năm mới?”
Trâu Hiểu Lộ không thèm để ý, hết sức nghiêm túc nói: “ Đây không phải trò đùa đâu, anh có biết anh đang lún vào chuyện thế nào không? Anh có biết bao nhiêu người đang nhắm vào anh không? Anh mà biết sẽ không ngồi yên được đâu.”
“À, thì cũng biết một chút, ít nhất biết ông chủ của cô là Từ Tiến Đĩnh, sao ông ta không tới?”
“Anh còn biết gì nữa?”
“Nhiều lắm, Hoàng Tông Thắng của công ty mậu dịch Viễn Thắng, là ủy viên của chính hiệp tỉnh, lai lịch không nhỏ. Còn có Trần Kiện của khuyến nghiệp Trung Thiết, kẻ này đeo danh đại biểu hội đồng nhân dân, cũng ghê gớm. Rồi Lưu Nghĩa Minh, là chủ tịch chấp hành của quỹ đầu tư nước ngoài gì đó...”
“Trong tất cả người tìm tôi, chỉ có các cô, cty hữu hạn đầu sư sáng nghiệp Tinh Anh là lai lịch nhỏ nhất, còn là hộ ngoại lai, triển khai nhiệp vụ ở Trung Châu chưa được mấy năm. Tất nhiên đây chỉ là mấy nhà lớn thôi, còn đám nhà nhỏ hơn nữa...”
“Nhưng lớn nhất vẫn là cảnh sát, bọn họ thông qua nhiều phương diện để tìm kiếm tài sản của Đoan Mộc Giới Bình, có điều không tìm ra, nên quay sang tóm lấy tôi... Trâu mỹ nữ, cô nói xem có bực không cơ chứ, tôi muốn ngủ yên một giấc cũng không xong, không tránh mà được à?” Soái Lãng bực tức liệt kê một loạt cái tên, đúng là toàn thành phần mà y không đấu nổi mới tức.