Q3 - Chương: 052 Sắc tiền cám dỗ, ai lừa được ai. (1)
Trâu Hiểu Lộ mới đầu kinh ngạc, không nghĩ Soái Lãng nắm rõ mọi chuyện như vậy, sau một thoáng hiểu ra, có gì đâu, chắc chắn mấy nhà kia đều tìm tới y rồi, thế nên bình thường trở lại: “Anh đã biết rồi thì phải hiểu, anh tránh không thoát đâu, anh càng tránh càng chẳng khác nào hô to ở đây không có 300 lượng.”
“Tôi cây ngay không sợ chết đứng, chân thẳng không sợ dép lệch, nhà nghèo không sợ lắm chuyện, ha ha ha... Dù họ làm gì tôi chăng nữa, tôi chẳng có gì cả, họ có thể làm được gì?” Soái Lãng làm ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
Trâu mỹ nữ hết cách rồi, mấy lần định nói mà không nói lên lời, cuối cùng làm động tác giang tay bất lực: “Xem ra tôi đi một chuyến phí công rồi.”
“Cũng không phí công, tối nay tôi mời cô tới khách sạn quốc tế Sofitel, chúng ta cùng uống chén rượu, cùng trải giấc xuân, thế nào?” Soái Lãng mê mẩn nói, chỉ nhận được tiếng "xì" khinh bỉ của Trâu mỹ nữ, y cũng không giận: “Cô không đi, vậy duyên phận của chúng ta đã hết, mời tự nhiên.”
Trâu Hiểu Lộ rất muốn đi, nhưng nhìn bộ dạng dương dương đắc ý của Soái Lãng, cô lại thấp thỏm: “ Chẳng lẽ anh còn có thể mang ra thứ gì đó à?”
“Thông minh, đương nhiên là phải có một chút rồi, nếu không bao nhiêu người như thế nhắm, tôi làm sao mà sống nổi? Cô đi hay không thì tùy, tôi mời mấy mỹ nữ liền đấy, bao gồm cả người phía sau họ. Cô cũng đừng tốn công, dù tôi bàn với cô, cô cũng quyết được đâu, thế thì việc gì phải tốn nước bọt? Cô lại không muốn phát triển quan hệ tư nhân với tôi, thế thì hai ta chỉ như người qua đường...” Soái Lãng một câu nói bẻ lái hai ba lần, nói cho mặt Trâu Hiểu Lộ lúc thì đỏ lúc thì trắng.
Rốt cuộc Trâu Hiểu Lộ cũng hiểu, mình không đối phó được với kẻ này, nếu cứ nói một lời lại phải xin chỉ thị, không bằng để ông chủ của mình trực tiếp gặp y. Lần này cô thực sự đứng dậy, nhìn thẳng vào Soái Lãng: “Được rồi, chúng tôi nhất định sẽ đi, có điều thiện chí nhắc anh một câu, chuyện này không đơn giản đâu, cố gắng đừng dây dưa, nếu anh chỉ muốn đổi lấy tài chính, có thể nói với tôi bây giờ, chúng ta giải quyết nhanh gọn mọi chuyện, đừng tham lam bắt cá nhiều tay anh không chơi nổi đâu..”
“Tôi đã nói với cô rồi, khách sạn Sofitel, 8 giờ tối.”
Soái Lãng cũng thu lại thái độ đùa cợt, đứng dậy ra ngoài, rất nghiêm túc cảnh cáo Trâu Hiểu Lộ: “ Tôi cũng thiện chí nhắc cô, cô gắng tránh lôi kéo người không liên quan vào, ví dụ như hôm nay cô ý đồ xấu xa nhờ chị Đỗ tới giúp cô, chuyện này làm tôi rất phản cảm. Ông chủ của cô cũng chẳng phải loại tử tế gì đâu, mấy năm qua riêng vụ án tranh chấp kinh tế đã bảy tám cái rồi, đôi khi một con đê lớn lại sụp đổ vì tổ kiến nhỏ đấy...”
Lần này thì mặt Trâu Hiệu Lộ không cãi lại, chỉ lặng lẽ đi sau Soái Lãng xuống lầu.
Đỗ Ngọc Phân đang nóng ruột đợi trước quầy hàng của Trình Quải, thấy hai người kia đi tới sắc mặt là lạ, cái tính thích làm đại tỷ lo chuyện bao đồng phát tác, bước tới kéo tay Trâu Hiểu Lộ ra sau lưng, mắng Soái Lãng, chỉ trích y nói năng linh tinh làm Tiểu Trâu tức giận... Trâu Hiểu Lộ cố gượng cười cứ nói bàn bạc rất tốt, đồng ý qua loa chuyện đầu tư rồi rảo bước mà đi, Đỗ Ngọc Phân đi theo, Soái Lãng tiễn chân.
Rời chợ sách, Trâu Hiểu Lộ lên xe trước, Soái Lãng tóm ngay lấy tay Đỗ Ngọc Phân kéo lại: “Này chị Đỗ, em gái này trông không tệ đâu, hay chị làm người tốt tới cùng, chị tác hợp cho chúng tôi đi.”
“Cậu, cậu...” Đỗ Ngọc Phân nhổ phì một cái, không ngờ Soái Lãng muốn cô làm bà mai cho bọn họ.
Soái Lãng vẫn mặt trơ tràn bóng sán tới: “Chị đừng thế, tương lai chị thành hồng nhan tri kỷ của tôi, còn cô ấy thành kim ốc tàng kiều không phải tốt biết bao... Cô ấy lập gia đình chưa nhỉ?”
“Chưa lập cũng không tới lượt cậu đâu.”
“Sai rồi, chị Đỗ không hiểu tôi rồi, hiện giờ tôi chỉ thích vợ người khác, hộ đơn thân như chị không phải khẩu vị của tôi, vợ người tốt hơn, sẽ không bị quấn lấy gây phiền phức... Chị thay tôi chuyển lời cho Trâu mỹ nữ, đầu tư tôi không để vào mắt, nhưng tôi nhìn trúng cô ấy he he he...”
“Cậu đi chết đi.”
Đỗ Ngọc Phân tức tím mặt, giày cao gót dẫm Soái Lãng một cái, không thèm để ý tới Soái Lãng la oai oái, hầm hầm lên xe. Đoán chừng với tính cách của Đỗ Ngọc Phân thế nào cũng cảnh cáo Trâu Hiểu Lộ tránh xa mình ra.
Khiến Đỗ Ngọc Phân tức giận, đuổi cô tránh khỏi dính dáng tới chuyện này chính là điều Soái Lãng muốn thấy, vừa quay trở về chợ sách, vừa gọi điện, cuộc gọi đầu tiên là gọi cho Thịnh Tiểu San: “A lô Tiểu San... Oa oa oa, sao hung dữ thế … Oa, thật á? Mấy hôm nay tìm tôi khắp nơi à?.... Tôi nói này em gái, dù cô có bị lửa dục thiêu đốt cũng không tới mức vội thế chứ, mới vài ngày thôi mà... Được, được không đùa nữa … buổi tối, khách sạn Sofitel, tôi bao một gian phòng, chúng ta xum họp... Yên tâm, cái gì mà nói lời nuốt lời, chưa hết Tết Dương mà.”
Nghĩ một lúc cuộc điện thoại thứ hai gọi cho Hạ Bội Lan, cô gái đưa mình cái thẻ hội viên hội sở, vừa nhận máy, bên kia như trút được gánh nặng trách y, Soái Lãng cợt nhả: “ Không sao đâu mỹ nữ, hôm qua vốn định hẹn cô, có điều năm mới bị người ta kéo đi uống rượu, say quá, vừa mới tỉnh, tôi còn chẳng nhớ hôm qua ngủ chỗ nào... Hôm nay nhất định mời khách, khách sạn Sofitel, tôi bao một gian phòng... Thế này đâu tính là thất hứa, Tết Dương chưa qua mà, ha ha ha.... Cô nên chuẩn bị cho tôi mấy em gái... 8 giờ nhé...”
Tiếp đó gọi điện cho Ân Phương Thuyên, cũng vài câu tương tự, an bài xong xuôi, Soái Lãng về chợ sách, tới trước quầy của Trình Quải, Trình Quải đưa y một cái Iphone. Soái Lãng vừa xem ảnh vừa tùy ý hỏi: “Tới mấy chỗ?”
“Tới hết.”
“Bao nhiêu người?”
“Không ít, ba bốn chục.”
“Con mẹ nó, tới cả ngõ Thắng Lợi à?”
Hai bên đối thoại rất quái dị, người ngoài nghe ắt chẳng hiểu gì, mấy ngày qua Soái Lãng cố ý trốn đi không phải là sợ, mà là để thăm dò, kết quả là từ khu phong cảnh Ngũ Long, trạm biến áp Thập Nhất Loan, khu tập thể đường sắt, thậm chí cái ngõ Thắng Lợi Đại Đông Quan mà y từng thuê trọ cũng tới.