Q3 - Chương: 053 Sắc tiền cám dỗ, ai lừa được ai. (2)
Thực lực của đối phương thể hiện ra làm Trình Quải mất hết sĩ khí: “ Đừng xem nữa, không nhà nào là chúng ta trêu chọc vào được cả, tất cả là bảo an chính quy, kém nhất cũng lái xe thương vụ Kim Long... Này Soái Lãng, mày cũng yên phận chút đi chứ? Đừng chọc vào đám người đó, không chơi nổi đâu...”
“Phải rồi, mày xem tờ báo này đi, sáu viên cảnh sát đánh chết nghi phạm, sau đó ngụy trang thành hiện trường tự sát, nguyên nhân do cãi vã. Mày phải hiểu thời buổi này, đá không đúng chỗ, đá phải vách sắt, bị người ta chỉnh ngóc đầu không nổi ngay, tao lại phải bỏ tiền mua vòng hoa tiễn mày.”
“Hả, mày thành công dân tuân thủ luật pháp bao giờ thế? Chỉ vào trại tạm giam có vài ngày mà giác ngộ được à?” Soái Lãng bất ngờ.
“Không giác ngộ thì sao, mày giỏi luồn lách chẳng bằng yên phận sống cho lâu, chưa nói lai lịch mấy nhà kia lớn thế nào, riêng đám Trung Thiết, bọn chúng làm địa ốc, kéo một phát mấy trăm người lao động tới là chuyện thường, lại còn đám lưu manh giải tỏa nữa, mày chơi nổi không?” Trình Quải cho hai tay vào ống tay áo, co ro thành cả đống ở đó, không giống thằng thủ đoạn hiếu chiến trước kia.
Soái Lãng lắc đầu liên hồi: “Tao nói này Lão Quải, mày suốt ngày lăn lộn trong đống sách, vậy mà sao văn hóa chả lên tẹo nào thế? Thời buổi này người ta chơi bằng IQ, không chơi lưu manh nữa, tao còn muốn ôm chân mấy nhà này kiếm ưu đãi cho mấy anh em mình, đánh cái gì mà đánh, vớ va vớ vẩn.”
“Tốt, mày học được cách cúi đầu làm con cháu rồi, thế là tiến bộ đây, yên ổn mà kiếm tiền tốt hơn tất cả.” Trình Quải từ hồi xô vào xe cảnh sát, rồi lại thêm chuyện Đại Ngưu bị bắn, Soái Thế Tài bị đâm, ngày càng có khuynh hướng gặp chuyện gì nhịn được thì nhịn cho qua, như trước kia bọn họ thế nào cũng ăn miếng trả miếng.
Cái này Soái Lãng cũng tán đồng: “À, thế mày đi không, đám ông chủ lớn kia đều mang theo thư ký đấy, cấp bậc ngang với em gái vừa rồi, tao nói chuyện với đám nam, mày đối phó với đám nữ. Diễm phúc thì mày không hưởng nổi rồi, nhưng nhìn no mắt thì không thành vấn đề.”
Trình Quải hôm nay nhìn thấy Trâu Hiểu Lộ đã thèm nhỏ dãi, nghe thế mắt sáng lên, chẳng suy nghĩ đã gật đầu: “Được, vì mày khẩn cầu, anh đây sẽ giúp.”
Bóng đêm phủ xuống, đèn đuốc sáng lên, khách sạn Quốc tế Sofitel rực rỡ ánh đèn, tựa như chùm sao lấp lánh trong màn đêm, dù là kiến trúc nhái Gothic cũng miễn cưỡng thỏa mãn tâm lý khoe khoang của phú hào, cho nên cái nơi tượng trung cho thân phận này lúc nào cũng chật kín khách.
Gần 8 giờ Hạ Bội Lan và phó tổng cùng với tổng giám đốc Hoàng Tông Thắng đúng giờ tới điểm hẹn, xe lái thẳng tới cửa đại sảnh, phục vụ đi tới đón ba người. Hoàng Tông Thắng nói: “Làm cao thật.”
Một câu không đầu không cuối, sau đó ông ta đi trước luôn, Hạ Bội Lan không hiểu tổng giám đốc tức giận đối phương không ra đón hay là sĩ diện mời khách ở nơi đắt đỏ này. Đi vào thang máy, cô mời cười giải thích một câu: “Người này tuổi không nhiều, không hiểu chuyện lắm.”
Đúng là không hiểu chuyện, chuyện lớn như thế mà lại uống say quên mất, ba người Hoàng Tông Thắng đứng trong thang máy im lìm, như sắp ra trận, ít nhất thì Hạ Bội Lan cảm giác được loại không khí như thế. Tình huống thông thường đi đàm phán chỉ có Hạ Bội Lan và phó tổng, trừ khi là chiêu đãi nhân vật trọng yếu trong giới chính trị thì tổng giám đốc mới ra mặt, lần này lại vì một nhân vật nhỏ vô danh phải tới cuộc hẹn, thế đủ thấy Cty Viễn Thắng coi trọng thế nào.
Ting, thang máy dừng lại, ba người vừa đi ra thì gặp ngay tên béo siêu trọng ục ịch chạy tới, tươi cười mời: “Mời, mời... Tổng giám đốc Hoàng phải không, mời, đi bên này.”
Hoang mang, Hoàng Tông Thắng nhìn Hạ Bội Lan, Hạ Bội Lan lắc đầu không quen, cô tức giận thật rồi, tới tận đây mà không ra đón, phải tên béo trông chẳng ra gì tới, lớn tiếng hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi là anh trai của Soái Lãng, cậu ấy nhờ tôi ra đây đón các vị. Mời, phòng bao Sông Seine.” Trình Quải giải thích rồi đi trước dẫn đường, mắt liếc trộm Hạ Bôi Lan, ngon, 8 điểm.
Ba người kia mặt mày âm u theo sau, đối phương kiêu ngạo quá rồi, Hạ Bội Lan chú ý tổng giám đốc đã khó chịu ra mặt, e là hỏng chuyện mất.
Đi tới phòng bao, cửa vừa mở ra một cái thì càng khó chịu hơn, bàn trong phòng đã ngồi kín người, Trần Kiện của Trung Thiết, Từ Tiến Đĩnh tới từ Bắc Kinh, Lưu Nghĩa Minh của quỹ APTX, thêm vào bọn họ và một tên béo nữa, làm sao mà đủ chỗ ngồi. Trần Kiện đầu trọc cười ha hả đi tới bắt tay Hoàng Tông Thắng, nói hiếm khi được gặp tổng giám đốc Hoàng, lần lượt những người khác tới bắt tay chào hỏi.
Người đã tới đủ, chỉ thiếu mỗi chính chủ, Trần Kiện thẳng tính, vẫy tay gọi Trình Quải: “Cậu béo kia, lại đây.”
“Vâng, tổng giám đốc Trần nói đi ạ.” Trình Quải lật đật chạy tới, mặt béo phị, mắt tí hi, cười toét miệng, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười, làm người ta khó giận nổi.
Trần Kiện hỏi: “Chính chủ đâu rồi, định lừa chúng tôi hay cho rằng chúng tôi chưa từng tới đây ăn cơm?”
“Tổng giám đốc Trần nói gì thế, chúng tôi lấy lòng còn không kịp ấy chứ.” Trình Quải cười rạng ngời như mặt trời.
“Vậy người đâu rồi, lại mất tích à?” Hạ Bội Lan khó chịu.
“Đang ở cửa đợi rượu đợi thịt, mọi người đều là khách quý, cậu ấy phải đích thân chiêu đãi chứ ạ.” Trình Quải ba hoa nói hết sức trang trọng, làm người ta không bới móc được.
“Tới đây tới đây...”
Ngoài có tiếng người, cửa mở ra, mấy mỹ nữ đều gặp Soái Lãng rồi, mới nghe tiếng đã nhận ra giọng y, thầm thở phào, y mà chơi trò mất tích lần nữa, bỏ đám ông chủ ở đây, các cô là người thảm nhất.
Quả nhiên là Soái Lãng, dẫn theo một đoàn phục vụ viên mặc sườn xám đi vào, lại còn khách sáo tự mình sắp xếp khăn ăn dụng cụ, mặt tươi cười ân cần, xua đi hết chuyện không vui.
Người ta đích thân phục vụ, còn nói được gì? Đúng 8 giờ luôn, bọn họ đều đến sớm, người ta chuẩn giờ, trách sao được.
Thế nhưng vấn đề rõ ràng ra đó, người nhiều quá, một bàn sao mà đủ, Soái Lãng lúng túng: “Ấy, người đông quá, hay là Lão Trình này, mày tự kiếm chỗ mà ăn đi.”
Chuyện này đã thỏa thuận trước, Trình Quải vờ trừng mắt tức giận. Ái chà, thế này không hay rồi, Liêu Hậu Khanh là người khéo léo cùng Ân Phương Thuyên đứng dậy: “Hay để chúng tôi làm bàn nữa, các vị tổng giám đốc ở đây bàn bạc.”
Hắn vừa tỏ thái độ, Hoàng Tông Thắng cũng đánh mắt, Hạ Bội Lan và phó tổng đứng dậy, thế là thừa bốn chỗ rồi, song Thịnh Tiểu San vẫn đứng dậy, ba mỹ nữ một phó tổng cùng Trình Quải rời đi, phong bao rộng rãi hơn hẳn.