← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 054 Sắc tiền cám dỗ, ai lừa được ai. (3)

Tốt rồi, bớt người rồi, nếu không một mình Soái Lãng phải đối diện với mười mấy người như thế, một cái mồm của y đối phó không xuể.

“Mời ngồi, mời ngồi... Để tôi mở rượu, lần đầu gặp mặt, nếu chiêu đãi không chu đáo, mong mọi người thông cảm, tôi ít tiếp xúc, không biết chọn món có phù hợp không?” Soái Lãng miệng nói, tay nhanh nhẹn mở chai rượu, là quốc tửu Mao Đài, còn món ăn là bàn tiệc tám nghìn tám đắt nhất của khách sạn, coi như là miễn cưỡng đạt chuẩn.

Rượu rót một lượt, Trần Kiện của Trung Thiết trên 40, đầu trọc hung dữ, đang thì thầm với tổng giám đốc của Duệ Sĩ; nhóm khác Từ Tiến Đĩnh mặc Đường phục đang đưa xì gà cho Hoàng Tông Thắng, Hoàng Tông Thắng xua tay không dùng, vị này làm cao lắm, người khác trò chuyện với mình chỉ gật đầu thôi.

Cuối cùng là Lưu Nghĩa Minh, khi Soái Lãng đặt chén rượu trước mắt hắn thì nghĩ tới cảnh vợ hắn rong ruổi trên người mình, có hơi thiếu tự nhiên, cũng hơi áy náy. Tuy đêm đó chẳng thể đổ hết cho rượu, nhưng nếu không uống say, không bị đám nữ nhân khiêu khích cả tối thì y không tới mức mất kiểm soát như vậy.

Công bằng mà nói trong tất cả những người ở đây, Lưu Nghĩa Minh làm người ta vừa mắt nhất, tóc rẽ ngôi, mặt xương xương, âu phục thắng thớm không lệch một ly, mùi tương hoa vừa đủ, đúng là kiểu tình nhân đại chúng, làm Soái Lãng thấy thua kém.

“Nào nào, tôi xin cạn trước mời mọi người, cám ơn các vị nể mặt, tôi sống tới tuổi này chưa bao giờ nghĩ tới mình có phúc phận lới như thế.”

Soái Lãng đứng dậy rất khiếm nhường mời rượu, sau đó uống cạn, tiếp tục rót rượu, chạm cốc với từng người một, lại cạn tiếp. Hoàng Tông Thắng chỉ nhấp môi, Trâu Hiểu Lộ và Từ Tiến Đính rất khách khí cụng ly với Soái Lãng, Lưu Nghĩa Minh rất lịch thiệp còn không quên nói một câu cám ơn, khiến Soái Lãng bỗng dưng nhìn lên đầu hắn, sợ nơi đó đột nhiên xuất hiện vầng hào quang xanh lét.

Bắt đầu rồi, mở màn êm thấm đánh dấu băng tan tuyết chảy, Soái Lãng cảm thụ được mình bị sáu cặp mắt chiếu vào nhiều lần, đoán chừng mỗi cử chỉ của mình đều bị soi bằng kính hiển vi.

Trần Kiện đầu trọc là người thiếu kiên nhẫn nhất: “Chúng ta vừa ăn vừa bàn việc đi, cậu tên là, Soái, á, Soái Lãng đúng không, tôi đang định hỏi cậu có ý gì đây?”

Đúng thế, đây chính là suy nghĩ của tất cả các nhà, cậu mời tất cả chúng tôi cùng tới đây là có ý đồ gì? Trần Kiện nói hộ rồi, mọi người đỡ thừa lời, đều đợi câu trả lời.

Soái Lãng vốn đã cầm đũa lên rồi, lại phải đặt xuống, không nói gì mà cho tay vào túi lấy ra một tờ giấy A4, đưa cho Lưu Nghĩa Minh ở bên cạnh, Lưu Nghĩa Minh nhìn qua một cái liền ngạc nhiên, chưa kịp hỏi thì Từ Tiến Đĩnh đã sán tới lấy đi, sau đó cùng Trâu Hiểu Lộ ghé đầu nhìn kinh ngạc. Tiếp đó Trần Kiện sốt ruột cướp mất, đang sửng sốt tới ngẩn người thì bị Hoàng Tông Thắng đoạt được. Soái Lãng lúc này nhìn kỹ vị tổng giám đốc sống ẩn cư ít lộ diện này, tuổi trên 50, đầu hói đã điểm sương, nhìn giống mấy nhân vật âm mưu thâm hiểm trên TV.

Hoàng Tông Thắng xem rất kỹ, đó là danh sách tài sản của Soái Lãng, bao gồm tiền tiết kiệm, thẻ ngân hàng, kinh doanh chi thu, ông ta giơ lên cao, cũng hỏi: “Cậu có ý gì?”

“Tôi muốn nói cho mọi người biết, toàn bộ tài sản của tôi chỉ có thế thôi, không nhà không xe không vợ, bây giờ là một thợ điện, nói trắng ra còn kém cả gia đình trung lưu ở Trung Châu, tôi thực sự chẳng có tài sản nào khác. Nếu các vị ở đây phát hiện tôi còn tài sản bất nghĩa nào khác, không cần các vị nhọc lòng, tôi nhảy ngay từ đây xuống.” Soái Lãng dùng chiêu sát thủ, phơi bày hết luôn, tài khoản tôi chẳng mấy đồng, các vị làm gì nổi tôi.

Lưu Nghĩa Minh mỉm cười, Từ Tiến Đĩnh nghi ngờ phải chăng phương hướng của mình sai rồi, Trần Kiện và tổng giám đốc Lăng của Duệ Sĩ bị Soái Lãng thổ lộ làm bật cười. Từ lúc bắt đầu tới giờ Soái Lãng luôn kẹp đuôi lại, cẩn thận lấy lòng, rõ ràng kiêng kỵ họ. Song không ai phản ứng vội mắt tựa vô tình nhìn về phía Hoàng Tông Thắng.

“Chuyện này cậu không cần thanh minh, chúng tôi biết cả.” Hoàng Tông Thắng đẩy tờ giấy trở lại, mặt lanh tanh.

Trần Kiện quay sang hỏi: “Hoàng lão, sao lại biết?”

“Chúng ta đều có nguồn tin của mình, tôi không nghĩ anh biết ít hơn đâu.” Hoàng Tông Thắng quay sang Soái Lãng: “Tôi còn biết chàng trai này chiều nay tới cảnh sát kinh tế tiếp nhận tra hỏi.”

Tin tức này làm Trần Kiện giật mình, những người khác hiển nhiên không biết, nhìn Soái Lãng đợi xác nhận. Soái Lãng lần nữa chứng kiến thần thông quảng đại cả đám ngày, mặt rầu rĩ: “Không sai chút nào, bọn cớm là lũ chó chết, cứ ép hỏi tôi thứ kia ở đâu, tôi nói tôi không biết, chúng không tin, cứ nói tôi hiểu Đoan Mộc Giới Bình nhất, ép tôi phải cung cấp thông tin hoặc manh mối, thế không phải vu vạ à? Tôi nghĩ mọi người đều biết Đoan Mộc Giới Bình, khi hắn lừa đảo tuổi còn nhiều hơn tôi, tôi sao cùng cấp bậc với hắn chứ?”

Đây cũng là câu thăm dò, không ai phản đối câu "mọi người đều biết Đoan Mộc Giới Bình", lại còn tỏ ý tán đồng với Soái Lãng, chứng tỏ đâu chỉ biết, mà còn hiểu rõ.

Người duy nhất không hiểu là hai vị ở ngoài tới, Trâu Hiểu Lộ nghi ngờ: “Nếu anh không biết, sao cảnh sát lại vô duyên vô cớ tìm anh?”

“Đúng, chẳng lẽ cảnh sát lại còn phải nhờ vả cậu à?” Từ Tiết Đĩnh nói với vài phẩn khinh miệt

Soái Lãng nhún vai bất lực, không giải thích nữa

Không ngờ Hoàng Tông Thắng cũng khinh miệt lên tiếng: “Giám đốc Từ, tôi nói rồi, chuyện ở Trung Châu anh không xen vào được đâu mà anh không tin, có biết Đoan Mộc Giới Bình thua trong tay ai không?”

Từ Tiến Đĩnh choáng: “Hoàng lão, nói... Y sao?”

Trâu Hiểu Lộ không khép miệng lại được, cô tiếp xúc với Soái Lãng mấy lần, đủ nhận ra y không phải nhân vật có thể xem thường, nhưng nếu nói một kẻ như Đoan Mộc Giới Bình, lại thua trong tay y thì có phải hơi quá đáng rồi không? Hai bên rõ ràng không cùng một đẳng cấp, bọn họ còn bị Đoan Mộc Giới Bình lừa mất mấy trăm triệu.

Soái Lãng không nghĩ lại tìm được cảm giác thành tựu như thế, vội khiêm tốn: “ Không, không, các vị tổng giám đốc, tôi tin mọi người đều nghe ngóng được chút nội tình, có điều tình huống thực tế là tôi chỉ ăn may nhặt thành quả có sẵn thôi.”

“Cha tôi là cảnh sát, lại còn là chuyên gia chống lừa đảo, quá nửa công lao là của cha tôi và tổ chuyên án, tôi chỉ là gặp may, chạm mặt hắn cho một viên gạch đánh ngất... Công an tỉnh còn thưởng tôi 100 nghìn, số tiền này tôi cũng chẳng bỏ túi, Đoan Mộc Giới Bình dù gì là kiêu hùng, tôi nghe theo cha tôi lo liệu hậu sự cho hắn rồi...