Q3 - Chương: 055 Sắc tiền cám dỗ, ai lừa được ai. (4)
Trừ Trâu Hiểu Lộ và Từ Tiến Đĩnh ra thì mấy vị còn lại dường như đều biết quá trình rồi, nên vẫn ngồi yên. Nhưng mấy câu giải thích chưa đủ để Trâu Hiểu Lộ hết kinh ngạc, thậm chí còn chưa tin, theo tin tức cô thu thập được thì rõ ràng là tổ chuyên án bao vây bắt người, chẳng lẽ còn có ẩn tình nào khác?
“Thứ có sẵn này đâu phải ai cũng nhặt nổi, cơ hội chỉ giành cho người có chuẩn bị.” Hoàng Tông Thắng phát biểu chặn trước Trần Kiện, nói cho hắn nghe: “ Trần Kiện, cậu phải cám ơn tiểu huynh đệ đây, nếu không có cậu ấy, Đoan Mộc Giới Bình đã không rớt đài, khi đó Thượng Ngân Hà cũng không nhảy lầu sớm như vậy... Còn cậu cũng đã chẳng thể tiếp nhận chuyện làm ăn của Thượng Ngân Hà. Thế nào, đã kiếm nhiều thế rồi mà cũng muốn nhảy vào vụ này à?”
Người khác chẳng mấy bất ngờ, Soái Lãng thì phải nhìn lên tên đầu trọc này, Ân Phương Thuyên bỏ Thượng Ngân Hà chạy sang hắn, xem chừng đúng là có vấn đề thật... Mà bất ngờ hơn là Trần Kiện vừa bị Hoàng Tông Thắng nói thì hắn ngay lập tức thoáng trao đổi ánh mắt với Lưu Nghĩa Minh và, vậy là hai nhóm này có liên kết với nhau?
Trần Kiện có vẻ không dám xung đột trực diện với Hoàng Tông Thắng, cười ha hả: “ Tổng giám đốc Hoàng, xem anh nói kìa, tôi tới góp vui không được à? Với lại nếu anh cần giúp không phải có thêm một người hỗ trợ sao, đâu thể chuyện gì cũng do anh ra mặt.”
Một câu nói nhẹ như không đã hóa giải chất vấn của Hoàng Tông Thắng, vậy là đám người này còn chưa đạt được thỏa thuận gì về phân phối lợi ích, hơn nữa còn có thù oán? Soái Lãng ngầm thu thập thông tin, biết càng nhiều càng có lợi cho cuộc gặp mặt không đơn giản này, vì giờ y là con mồi, nếu trốn tránh thì y phải đấu với tất cả, nhưng nếu đưa ra công khai bàn bạc, người này đề phòng người kia, mình còn chút không gian mà luồn lạch.
Trần Kiện nói xong còn đề nghị với tất cả: “Mọi người thấy sao, chúng ta nên có người đứng đầu chứ nhỉ? Tôi đề nghị, sau này tổng giám đốc Hoàng bảo sao làm vậy.”
Đề nghị này làm sắc mặt Hoàng Tông Thắng dễ coi hơn nhiều rồi, có điều không được Lưu Nghĩa Minh hưởng ứng, Từ Tiến Đĩnh cũng chẳng tỏ thái độ gì, người này mang thái độ kiêu ngạo của dân Bắc Kinh, cứ như là mình mặc long bào chân đạp thái cực, nhìn ai cũng khinh khỉnh.
Họ Hoàng muốn làm minh chủ? Đâu dễ.
Không ai hưởng ứng cả, thế là mặt Lão Hoàng lại khó coi rồi, ngược lại Trần Kiện lại đắc ý vì gài được ông ta một phát.
“Nào nào, ăn thôi, tôi rót rượu cho các vị.” Lăng Duệ Phong là người hỗ trợ, phá vỡ không khí xấu hổ, còn cười với Soái Lãng.
Còn Soái Lãng gắp miếng cá tuyết ngư rõ to, đang ăn ngon lành, mặc xác mấy người kia lườm nguýt tính kế nhau, y tới đây với mục đích rõ ràng, thanh minh mình không phát tài lớn, còn thứ kia có hay không thì còn phải suy nghĩ. Những người còn lại cũng sợ người khác hưởng lợi, không chĩa mũi giáo vào y, tóm lại là y tạm an toàn, thong thả ăn uống xem tình thế.
Im lặng một lúc, không ngờ loanh quanh thế nào mà mũi giáo chĩa vào Hoàng Tông Thắng, vì ông ta có bối cảnh quan trường sâu nhất. Từ Tiến Đĩnh nhấn mạnh mình bị người bị hại, Đoan Mộc Giới Bình lừa của hắn 200 triệu, bất kể số tiền này trong tay tư nhân hay trong tay cảnh sát, hắn ta sẽ dùng mọi cách để lấy lại....
Trần Kiện tính ưa gây sốc, nói thẳng đi tìm Đoan Mộc Giới Bình mà tìm, bị lừa còn tới đây khoe à? Thế là hai người quay sang cãi nhau. Từ Tiến Đĩnh lập tức lôi kéo quan hệ với Hoàng Tông Thắng, dù sao người ta ở Bắc Kinh quan hệ cao tầng ít nhiều, Hoàng Tông Thắng khách khí vỗ về vài câu cho có.
Đột nhiên Lưu Nghĩa Minh vốn ít nói lại xen vào nhắc nhở, chuyện còn chưa đâu vào đâu, các vị, có phải đợi tìm ra số tài sản kia rồi mới tính không?
Ồ, rất kịp thời, rất trực tiếp, Trần Kiện đang hùng hổ cãi nhau im ngay, tất cả quay sang nhìn Hoàng Tông Thắng, ai bảo ông ta có bối cảnh sâu nhất, tin tức linh thông, nếu có tiến triển gì thì ông ta là người biết đầu tiên.
Lúc này nghe chụt một cái, cả phòng im lặng lại quay đầu, té ra Soái Lãng vừa bóc xong vỏ một con tôm hùm, chấm mù tạt ăn tưng bừng mất hết cả hình tượng, thế là sáu con mắt xanh lét chiếu vào, nhìn y ăn uống ngon lành, cả đám cảm xúc khó tả.
“Chàng trai, vốn tôi định tìm cậu nói chuyện riêng, ai ngờ cậu thông minh như thế, mời cả bàn tới đây, khiến chúng tôi níu chân nhau.” Hoàng Tông Thắng bỏ nhẹ một câu nhắc nhở tất cả.
Soái Lãng không nhịn được mà chửi thầm trong lòng, bị lão ta nhìn ra rồi, thế là y cười giả ngốc, dù sao tôi cũng chẳng có, các người làm gì được tôi.
Hoàng Tông Thắng mỉm cười: “ Tôi nghe người ta nói cậu thường xuất chiêu không theo lẽ thường, hôm nay được lĩnh giáo rồi. Nếu vậy chúng ta cởi mở với nhau đi, cậu cho rằng số tài sản đó có tồn tại không?”
“Cho rằng ạ? Tôi nên cho rằng thế nào?” Soái Lãng gãi gãi trán tiếp tục giả ngốc, tiếp tục cho con tôm hùm vào miệng nhai, mắt ngơ ngác nai tơ.
Lão già họ Hoàng không cho y cơ hội, tiếp tục bẻ mũi giáo về phía Soái Lãng, giải thích: “ Mọi người đừng hoài nghi lời tôi nói, người hiểu được Đoan Mộc Giới Bình không nhiều, nhưng chắc chắn có vị tiểu huynh đệ này. Mọi người chắc không biết, sư thừa của Đoan Mộc Giới Bình là phái Giang Tướng, đó là tập đoàn lừa đảo đã duy trì mấy trăm năm, chí báo trấn phái của phái Giang Tướng ở trong tay tiểu huynh đệ này, nghiêm khắc mà nói, cậu ta và Đoan Mộc Giới Bình là đồng môn đấy, không phải một người ngẫu nhiên nào đó mà có thể hạ bệ được hắn đâu.”
Mả mẹ, chuyện này mà ông ta cũng biết, Soái Lãng suýt nghẹn miếng tôm lớn tức thì cảm thụ được một loạt ánh mắt bất thiện chiếu vào mình.
“Soái Lãng, thực ra cậu luôn giúp đỡ chúng tôi mà, nơi này không có người ngoài, cậu tiết lộ cho mọi người chút đi, lần trước tổ chức đấu giá, chúng ta kiếm lớn là nhờ vị tiểu huynh đệ này đấy. Tôi đã trả trước 500 vạn làm thù lao, số tiền này sao hiện lại không nằm trên danh sách tài sản của cậu nhỉ?” Lưu Nghĩa Minh tiết lộ một câu gây sốc.
Đừng nói người khác, ngay cả Hoàng Tông Thắng cũng rùng mình, Trần Kiện mắt sáng dần, hắn bắt đầu tin số tiền lớn kia là có thật rồi, Trâu Hiểu Lộ đứng hẳn lên hỏi Lưu Nghĩa Minh: “Anh đang nói tới sự kiện làm giả ở hội đấu giá mùa thu Trung Châu diễn ra vào tháng 9 à?”
“Ha ha ha, nghệ thuật không có thật giả, đấu giá không đảm bảo thật, nhưng tiền thu về thì không thể giả, chuyện đó cũng thành khúc dạo đầu cho sự diệt vong của Đoan Mộc Giới Bình. Đáng tiếc quá phải không giám đốc Từ, mấy năm trước tôi đã nói với anh rồi, anh lại không coi trọng.” Lưu Nghĩa Minh cười với Từ Tiễn Đĩnh sững người bên cạnh Trâu Hiểu Lộ.