← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 056 Sắc tiền cám dỗ, ai lừa được ai. (5)

Người này không nói thì thôi, mở miệng ra một cái là trời long đất lở, bị mọi người nhìn với ánh mắt chấn kinh, Soái Lãng chẳng thấy vinh quang gì, thầm nghiến răng chửi Lưu Nghĩa Minh: Con mẹ nó, ra vẻ cái mẹ gì, ông đây chơi vợ mày kêu cả đêm đấy, mày có biết không?

Từ Tiễn Đĩnh giờ mới kịp phản ứng, nhìn Soái Lãng từ trên xuống dưới: “Chà, tà quá nhỉ, thực sự là không nhìn ra đó chàng trai, nếu cậu muốn tiền thì cứ nói, người ngồi đây không ai thiếu tiền đâu.”

“Chuyện này, tôi không dám nói bừa, nói sai không phải làm hỏng chuyện của các vị à?” Soái Lãng khó xử.

“Không sai, bây giờ suy đoán rất nhiều, thêm một cái cũng không sao cả, vẫn là vấn đề đó, cậu thấy có số tài sản kia không?” Hoàng Tông Thắng mặt mày ôn hòa, tựa hồ tin tưởng Soái Lãng lắm.

“Hẳn là có.” Soái Lãng hít sâu một hơi khẳng định, người khác thì nín thở cả rồi.

“Vậy, liệu có ở Trung Châu chứ?” Vẫn là Hoàng Tông Thắng hỏi.

“Nếu có thì sẽ ở ngay Trung Châu.” Soái Lãng nói rất chắc chắn.

Tồn tại, hơn nữa còn ở ngay Trung Châu, nếu thế thì tốt rồi, có vài tiếng thở ra khe khẽ, trong phòng lại lần nữa yên ắng, nhưng trong lòng mọi người nhẹ nhàng hơn rồi.

Mười mấy năm trước Đoan Mộc Giới Bình gây ra vụ lừa đảo lên tới chục triệu, trải qua mười mấy năm tích lũy, số tài sàn này hẳn là con số vô cùng kinh người. Nghe thấy "đồng môn" của Đoan Mộc Giới Bình khẳng định điều này, tất cả vừa yên lòng, bọn họ chỉ sợ theo đuổi một bóng ma không tồn tại thôi. Nếu đã có thì tốt rồi, giờ chỉ cần nghĩ cách lấy nó ra, với thế lực của những người ở đây, họ không cho rằng đó là điều khó khăn.

Tên trọc Trần Kiện luôn thiếu kiên nhẫn nhất, hỏi thẳng Soái Lãng: “Vậy thì chắc chắn là cậu phải biết gì đó rồi.”

Khẩu khí có chút hùng hổ, vừa nói ra thì hắn biết thái độ mình không ổn, đổi giọng điệu khách khí hơn: “Đừng lo chàng trai, chúng tôi tuyệt đối không để cậu thiệt thòi đâu, giám đốc Lưu nói rồi, thứ hắn để lại dù trong tay cậu cũng chỉ là đống giấy vụn thôi, không dễ đổi ra tiền đâu.”

“Rồi, rồi, nghe người ta nói đã, sốt ruột cái gì?” Từ Tiến Đĩnh ngứa mắt sẵn với tên đầu trọc mắng.

Trần Kiện khó chịu lắm, nhưng mọi người đều đang đợi, hắn đành im. Soái Lãng rất thành khẩn nói: “Nếu bảo là biết thì tôi thực sự không biết, có điều một số thứ không cần phải biết cũng có thể đoán ra.”

“Đoán thôi sao?” Trâu Hiểu Lộ thất vọng lắm, nhụt chí hẳn.

Có điều Lưu Nghĩa Minh và Hoàng Tông Thắng thì vẫn bình thản, họ ít nhiều hiểu Soái Lãng, người hiểu thuật lừa đảo cũng đều là cao thủ suy đoán tâm lý người khác, Đoan Mộc Giới Bình cũng thế, Soái Lãng nếu đoán được tâm lý Đoan Mộc Giới Bình, há chẳng phải không cần biết cũng có thể đoán ra sao?

Tất nhiên bọn họ không dại đi lộ quá nhiều thông tin mà mình biết, lúc này sức ép đã đủ rồi, Soái Lãng không thể không nói, họ chỉ đợi.

Soái Lãng cũng đã chuẩn bị trước, hôm nay nếu không tiết lộ ra điều gì đó thì khó yên ổn, ổn định tinh thần, tổ chức lại câu chữ nói.

“Không phải một mình tôi đoán ra, tôi tin có rất nhiều người đoán ra, có vài nguyên nhân sau. Thứ nhất, khi Đoan Mộc Giới Bình ở Trung Châu là lúc hang ổ của hắn ở Singapore bị cảnh sát khám xét, hắn luôn dự kiến trước được sẽ xảy ra chuyện, tất nhiên quơ sạch tài sản mang đi. Về lý thuyết mà nói, hắn có thể giấu ở bất kỳ đâu, có điều với tính cách chu đáo của hắn, tôi nghĩ hắn không giấu đi một cách ngẫu hiên đâu, tôi cho rằng, hắn sẽ mang theo người, mọi người thấy sao?”

Không ai dị nghị, dù sao đâu phải ai cũng hiểu Đoan Mộc Giới Bình, nên đợi nghe tiếp.

“Thứ hai, hắn tới Trung Châu là để chấm dứt thù oán cũ, thêm nữa tôi đoán chừng hắn rời nhà mười mấy năm, ít nhiều cũng nhớ quê. Thân phận của hắn dù đi đến đâu cũng có nguy hiểm, nên hắn luôn có thói quen an bài sẵn tất cả trước khi hành động, như tuyến đường an toàn bỏ trốn, địa điểm an toàn phòng khi xuất hiện. Nếu đem theo đồ quý giá, hắn sẽ đặt ở địa điểm trên đường trốn thoát, để có thể thuận tiện lấy và bỏ chạy.”

Vẫn chỉ là suy đoán thôi, nhưng lập luận rõ ràng, mọi người hứng thú hơn rồi.

“Tôi vốn không biết tài sản hắn để lại là gì, có điều nghe nói đó là trái phiếu giá trị cao, thế cũng hợp lý. Không cần biết là cái gì thì đều phải là thứ thuận tiện mang theo tới bất kỳ nơi nào, cho dù số tài sản này không ở Trung Châu thì chắc chắn là trong số di vận hắn để lại phải có thứ trung gian dẫn tới số tài sản đó, ví dụ chìa khóa, mật mã, hoặc thứ gì đó... Cho nên tôi mới khẳng định, thứ hắn để lại nhất định là phải ở Trung Châu.”

“Rất thấu đáo, tôi nghĩ hẳn không sai sự thực là bao đâu.” Lưu Nghĩa Minh nâng chén tán thưởng.

Ông già Hoàng Tông Thắng gật gù giơ ngón cái: “Nếu không phải biết bối cảnh của cậu, có khi tôi nghĩ cậu là cảnh sát đấy.”

Chỉ mấy người Trần Kiện, Từ Tiến Đĩnh, Trâu Hiểu Lộ là vẫn nửa tin nửa ngờ thôi, song từ phản ứng của hai người kia thì phần tin nhiều hơn một chút.

Soái Lãng nói xong, một cánh tay trắng trẻo đưa tới rót đầy rượu vào chén, chẳng cần nói cũng biết là cô gái duy nhất trong phòng rồi, Trâu Hiểu Lộ lại còn cười dịu dàng với y, Soái Lãng cũng cười cảm tạ, em gái này thực dụng thật đấy, vừa thấy mình có giá trị một cái là đổi thái độ rồi.

“Nói tuy hay song giá trị không lớn.” Lăng Duệ Phong là người ngoài, tỉnh táo nói xen vào.

Trần Kiện vừa nghe nhắc nhở, phụ họa ngay: “Đúng rồi, ai chẳng biết tên lừa đảo đó để lại không ít tài sản, khả năng là ở Trung Châu, nhưng tìm thế nào?”

Hoàng Tông Thắng có vẻ rất tích cực đề cao Soái Lãng: “Hỏi cậu ta là được rồi, chàng trai này thông minh lắm đấy, nếu không làm sao bình an thoát thân khỏi tay Đoan Mộc Giới Bình và Thượng Ngân Hà, đáp án là gì, trừ cậu ta ra không ai biết câu trả lời hơn.”

Con mẹ nó chứ, mình có thù với thằng già này à, Soái Lãng cứ mỗi lần muốn giãy ra là lại bị người này hướng thẳng mũi giáo ghim chặt lấy, cười méo xẹo nói: “Tổng giám đốc Hoàng, chú nói vậy là sao chứ? Tôi mà biết thật, cảnh sát cũng không tha cho tôi.”

“Xem ra cậu còn có điều cố kỵ nhỉ, vậy thì chúng ta phải tìm đường khác thôi.” Hoàng Tông Thắng khẽ thở dài.