← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 057 Sắc tiền cám dỗ, ai lừa được ai. (6)

Câu này hiển nhiên kích thích người khác phản phản ứng rồi, Từ Tiến Đĩnh thái độ quyết liệt nhất, sợ nhất Soái Lãng đi đêm với nhà nào đó, hắn không phải dân bản địa tất nhiên là thiệt thỏi: “Thế không được, Tiểu Soái, có chuyện gì chúng ta phải nói rõ ràng ngay trước mặt đi, hôm nay mọi người đều tới đây rồi, ai có mặt là có phần, đương nhiên chúng tôi không bạc đãi cậu.”

“Đúng, chuyện này không thể hàm hồ, nói rõ ràng, tránh hiểu lầm.” Trần Kiện nói câu này có ý ngầm uy hiếp rồi, cậu không muốn cũng phải nói, nếu không thiệt thòi chỉ có cậu mà thôi.

Soái Lãng gãi đầu gãi tai như bị đẩy vào đường cùng, mãi mới nói được: “Mọi người đề cao tôi quá rồi, tôi không ngại tìm giúp mọi người, nhưng nếu tìm thấy, thứ tìm ra không phải là tiền đâu, mà là phiền toái. Nói không chừng bị cảnh sát bắt ngồi tù vài năm, các vị không sợ, nhưng tôi sợ, đó là vì sao...”

Từ Tiết Đĩnh như nghe thấy chuyện cười vậy, không coi ra gì, hào khí nói: “Có chúng tôi bảo vệ, dù cậu có bị bắt vào trong, chúng tôi cũng đưa cậu ra được, với lại cậu phạm tội gì chứ, lại không trộm không cắp.”

“Hoàn cảnh pháp chế bây giờ đã khác rồi.” Hoàng Tông Thắng nhắc: “Trước kia nếu cậu bị nghi ngờ, cậu lại không chứng minh được mình thanh bạch, vậy là cậu phạm pháp. Bây giờ khác, cảnh sát không chứng minh được cậu phạm pháp thì cậu thanh bạch... Nếu có người chứng minh được đó là số tiền Đoan Mộc Giới Bình để lại, vậy thì đó là tiền tang vật, ai lấy là phạm pháp, nhưng Đoan Mộc Giới Bình tự sát rồi, lấy ai chứng minh, cả Từ Phượng Phi còn chẳng biết nữa là.”

“Đúng thế, đúng thế đấy, tổng giám đốc Hoàng đúng là hiểu biết nhiều.” Trần Kiện nịnh một câu.

Mỗi người nói một câu cho Soái Lãng uống thuốc an thần, uống xong lại bị ép, bọn tôi đã giải quyết lo lắng cho cậu rồi đến giờ cậu phải giải quyết vấn đề của chúng tôi, Soái Lãng bất đắc dĩ lắm mới nói: “Không biết sao mọi người nhất định tìm tôi, dù tìm chắc gì đã tìm ra được.

“Thế nên mọi người chỉ ngồi đây thương lượng với nhau mà.” Hoàng Tông Thắng vỗ về.

“Tôi chỉ có thể nói cho mọi người biện pháp có thể tìm ra thôi, không phải tôi không muốn giúp mà tôi gánh không nổi trách nhiệm này, hơn nữa tôi thực sự không rõ tính khả năng bao nhiêu? Dù là tìm thấy số tài phú này, tôi cũng dám lấy sao?” Soái Lãng mặt mày vô vàn khổ sở.

Khổ sở là vì tiền có cũng không dám lấy, mấy người khác hiểu tâm thái tiểu thị dân này, không khỏi mỉm cười, Từ Tiến Đĩnh không ngờ tỏ ra rất trượng nghĩa: “Không sao đâu chàng trai, cậu không dám nhưng chúng tôi dám, cậu không đổi được ra tiền chúng tôi làm được.”

“Cứ như mỗi anh làm được ấy.”

Đầu trọc Trần Kiện mỉa một câu, thế là bắt đầu cãi nhau rồi, hai tên này cứ như đôi vợ chồng già vậy, nhìn nhau là chướng mắt, xem ra người có tiền khác người thường là có thêm tiền thôi, chứ tính tình chẳng khác gì.

Hai người kia cãi nhau vài câu, Hoàng Tông Thắng lại phải ngăn cản, ra hiệu Soái Lãng nói tiếp, Soái Lãng thở dài: “ Được rồi, nói mọi người coi trọng tôi như thế thì tôi nói hết ra vậy, tôi nghĩ ba bốn ngày qua, cũng nghĩ ra một cách, rất phức tạp, độ khó rất cao, không làm được đừng trách tôi.”

“Được, cậu cứ nói.” Mấy người kia đồng loạt nói, chuyện có thể khó với Soái Lãng, còn với nguồn lực những người ngồi đây, chưa chắc đã là vấn đề.

Soái Lãng trực tiếp nói: “ Trước tiên phải nắm rõ hành trung của Đoan Mộc Giới Bình sau khi về Trung Châu, hắn ở đây hơn hai tháng, mỗi điểm dừng chân phải tra ra. Mặc dù Đoan Mộc Giới Bình đã tự sát, nhưng Từ Phượng Phi vẫn bị giam trong trại giam, chuyện này có thể biết từ phía cô ta... Làm rõ quy luật hoạt động của Đoan Mộc Giới Bình rất quan trọng trong việc tìm kiếm nơi y giấu tài sản.”

Mới mở đầu đã khó, mấy người chép miệng, gặp được phạm nhân trọng yếu đâu phải dễ dàng, chỉ Hoàng Tông Thắng chẳng thấy khó, ông ta cười: “Cứ nói tiếp, đường này là đúng đấy.”

“Thứ hai, Đoan Mộc Giới Bình tuyệt đối không hợp tác với cảnh sát.” Soái Lãng đặc biệt nhấn mạnh điều này: “Mọi người đều tin hắn thà trao cho kẻ thù chứ không giao quan sai, nên hắn mới phó thác hậu sự cho con quỷ xui xẻo tôi đây... Tôi nói thẳng, là cảnh sát ép tôi đi gặp Đoan Mộc Giới Bình, khi đó hắn biết mình sắp chết, khóc ròng ròng, làm tôi cũng suýt khóc.”

“Nói thế nào đây nhỉ, tên này tuy nhiều chỗ đáng hận nhưng chỗ đáng thương cũng nhiều lắm... Nếu hắn muốn trao tài sản cho tôi cũng không thể là cách trực tiếp và dễ dàng, vì xung quanh hắn khi đó toàn là cảnh sát, nếu dễ người ta đã phát hiện.”

“Lần gặp mặt đó chắc chắn có ghi lại, tôi cũng giống mọi người, nghi ngờ trong đó có ám thị, nhưng thời gian qua lâu như thế, tôi thực sự không nhớ nổi chi tiết. Cho nên chuyện thứ hai là phải lấy được đoạn phim ghi hình này, có được mới dễ phân tích.”

Từ Tiến Đĩnh mặt tối sầm, hắn cũng nghe nói tới thứ đó, nhưng kiếm mãi không ra, ai dè Trần Kiện phất tay: “Thứ đó chúng tôi có, nếu không có thứ đó làm sao lại đi tìm cậu, tiếp đi.”

Chó má, khốn nạn, súc sinh... @#%&, Soái Lãng chửi um trong lòng, quả nhiên là mình bị lũ cảnh sát bán mất rồi, thứ cơ mật đó không phải toàn bộ người tham gia vụ án có thể tiếp cận, tên bán mình phải có cấp bậc đấy, điều này đồng nghĩa nguy hiểm của mình cũng tăng lên, có vấn đề, cả cảnh sát cũng không trông cậy được...

Cố áp lửa giận xuống, Soái Lãng nói: “Tiếp theo cần rất nhiều nhân lực và vật lực.”

“Chuyện này không thể trống giong cờ mở mà làm được.” Còn chưa đợi Soái Lãng nói hết, Từ Tiến Đĩnh đã gạt phắt đi.

Soái Lãng không ưa tên này, nhưng Trâu Hiểu Lộ ngồi bên thì vừa mắt y lắm: “Bây giờ không trống giong cờ mở chẳng lẽ che giấu được sao?”

“Ha ha ha, nói đúng lắm, cảnh sát muốn giấu e cũng không giấu nổi đâu, hiện giờ đâu phải mấy nhà chúng ta, người nhắm vào số tiền này đếm không hết, bọn họ giở đủ phép thần thông, cảnh sát cũng thừa biết chúng ta đang tìm.” Hoàng Tông Thắng cười nói.

Trần Kiện khó chịu: “Tôi nói này Lão Từ, anh đừng cắt ngang được không, cậu ấy còn chưa nói mà.”

“Tiểu huynh đệ, cậu nói đi, cậu nói đi...” Từ Tiến Đĩnh thuộc phe thiểu số vội sửa sai.

“Tiếp theo là phải ra tay từ phạm vi hoạt động của hắn, chuyện này cần đối chiếu thời gian, địa điểm, nhân vật, từ đó tổng hợp tìm ra nơi có khả năng. Trung Châu tuy lớn, nhưng chỗ hắn tới được lại hữu hạn. Cũng chỉ là biện pháp thôi, tìm được hay không thì không ai dám đảm bảo, phiền phức nhất là rất nhiều cảnh sát đang tìm, họ nắm được nhiều thông tin hơn, chuyện tổng hợp tin tức và truy vết họ càng sở trường, tôi nghĩ, người nhanh chóng có được nhất là họ.” Soái Lãng thở dài kết luận không lạc quan.