← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 058 Sắc tiền cám dỗ, ai lừa được ai. (7)

Nói trúng trọng điểm rồi, Hoàng Tông Thắng gật gù tán đồng, cũng chính vì thế mà ông ta không dồn ép Soái Lãng, vì Soái Lãng đơn thương độc mã không thể tìm được số tài sản kia nhanh như vậy, bằng với nguồn lực những người ngồi đây còn khó nữa là.

Soái Lãng bỏ gánh: “Tôi chỉ nghĩ được chừng đó thôi, còn là do mấy ngày qua bị ép mới nghĩ ra, Đoan Mộc Giới Bình là người thế nào thì mọi người đều rõ, tôi thậm chí nghĩ hắn nhấn mạnh với cảnh sát có hơn một tỷ là thổi phồng. Dù là có cũng đâu dễ tìm thấy, nếu dễ dàng thì bao nhiêu cảnh sát như vậy, bọn họ sớm tìm ra, mà chỉ cần số tiền đó ở Trung Châu thì họ thực sự là thế nào cũng tìm ra, chỉ là sớm hay muộn.”

Khó, thực sự là quá khó, mới đầu bọn họ suy nghĩ chưa được thấu triệt rồi, cứ cho rằng tìm được Soái Lãng, đạt được thỏa thuận với y là xong, nhưng hôm nay tới đây nghĩ kỹ mới thấy đây là chuyện gian nan, tìm được Soái Lãng mới là mở đầu thôi.

Khó khăn và biện pháp đã nói cả rồi, bây giờ người có nguồn tin có năng lực như Hoàng Tông Thắng thành nơi mọi người gửi gắm hi vọng, Soái Lãng thành công làm mờ tầm quan trọng của bản thân.

Lần này Từ Tiến Đĩnh hỏi thẳng Hoàng Tông Thắng: “Tổng giám đốc Hoàng, anh nói gì đi chứ, ở đây luận tư cách, tuổi tác, danh vọng, không ai hơn được anh.”

“Chuyện này thì tư cách, tuổi tác có ý nghĩa gì, tôi đúng là có nguồn tin, song thế là chưa đủ, xem ra tìm người hợp tác là cần thiết.” Hoàng Tông Thắng nhìn một vọng: “Trần Kiện, chuyện này cần nhiều nhân lực, giao cho cậu rồi. Nghĩa Minh, chuyện hoạt động của Đoan Mộc Giới Bình ở nước ngoài giao cho cậu ... Có điều giám đốc Từ, sao tôi thấy anh không có gì để nhờ cậy nhỉ?”

Câu này nghe như nói đùa, rõ ràng là đang xem thường Từ Tiến Đinh, hắn cũng không vừa, quệt cái miệng đầy mỡ, chắp tay thành quyền: “Đừng thế tổng giám đốc Hoàng, tôi biết anh không nỡ bỏ lại tôi ... Sau này có hạng mục gì, hoặc là lên thủ đô làm việc cứ nói một tiếng, tôi không nói hai lời. Lần này cho dù không có kết quả, coi như là kết giao mọi người, sau này giúp đỡ lẫn nhau.”

“Nếu tìm được, mong mọi người giơ cao đánh khẽ, cho tôi chút lợi nhận là được, chúng tôi bị Đoan Mộc Giới Bình lừa quá thảm, những hơn 200 triệu, thừa sức mua mấy tòa nhà ở Trung Châu ấy chứ, chưa tính chuyện đó khiến chúng tôi thu hẹp nghiệp vụ, tổn thất vô cùng.”

Ở đây toàn người làm ăn lớn, mà hạng mục lớn cần bộ ủy ban quốc gia phê duyệt, tuy ai cũng có quan hệ riêng, nhưng nếu có thổ địa như Từ Tiến Đĩnh giúp đỡ sẽ thuận lợi hơn nhiều. Là người làm ăn, ai lại từ chối có thêm quan hệ, Trần Kiện kinh doanh địa ốc mong tham gia vào vòng tròn thủ đô quá ấy chứ, Hoàng Tông Thắng không ý kiến gì thêm, có vẻ chấp nhận kết cấu đội ngũ này rồi …

Soái Lãng bị lãng quên lại tiếp tục càn quét món ngon trên bàn, nghe những người kia bàn bạc thảo luận, gần như là đều xoay quanh giá trị số di sản, là mấy trăm triệu hay là hàng tỷ. Dù bao nhiêu thì Soái Lãng không dám mơ tới, thế nên y thản nhiên, vì thản nhiên nên thấy đám người này buồn cười.

Tiền mà, đó là con dao giết người không thấy máu, cứ ăn mãi sau đó bỗng sinh linh cảm, hình như có một đôi tay vô hình đang thao túng chuyện này?

Liệu có thể không, Soái Lãng sinh nghi lập tức nghĩ lại điều Lưu Nghĩa Minh nói, bố cục Trần Kiện làm, ngẫm nghí ý đồ của Từ Tiến Đĩnh và Trâu Hiểu Lộ ... Chẳng lẽ, chẳng lẽ Đoan Mộc Giới Bình cố ý nhấn mạnh số tài sản của mình là cái bẫy, kéo những người này, cảnh sát, bao gồm mình vào cuộc? Nếu thế thì hắn tính sai rồi, số tiền lớn như thế mình mà thấy là đái ra quần chứ dám lấy à?

Cá ăn miếng lớn, thịt thái miếng mỏng, đúng là nơi cao cấp, vấn đề không phải ngon hay không, mà cảm giác ăn sạch miệng, nhận rõ vị tươi ngon của nguyên liệu chứ không phải loại thức ăn dùng đủ thứ gia vị che giấu thực phẩm đáng ngờ. Thế này phải ăn nhiều chút, gỡ lại ít tiền.

Phục vụ viên lại tới dọn bát đũa, đưa thêm món ăn nóng, lúc này thảo luận càng nhiệt liệt, mấy người kia liên tục mời rượu Hoàng Tông Thắng, xem ra muốn ông già làm chủ sự việc này.

Soái Lãng chẳng buồn để ý, đang cúng tế cho miếu ngũ tạng thì lại có cánh tay trắng trẻo đặt cánh gà nướng lên đĩa của y, tất nhiên là Trâu Hiểu Lộ, y cũng chẳng cảm kích. Mỹ sắc ngon đấy, nhưng lại chẳng phải món ăn của mình, Trâu Hiểu Lộ thấy y tham ăn tục uống ngó lờ mình thì cười khẽ, nhích ghế tới ngồi gần Soái Lãng, ưu nhã rót rượu cho y, nói nhỏ: “Tôi mời anh một chén.”

“Ừ.” Soái Lãng tùy ý cụng ly uống hết, tay cầm đũa chỉ Trâu Hiểu Lộ: “Ăn đi chứ, đừng khách khí.”

“Tôi không đói, anh ăn nhiều vào.” Trâu Hiểu Lộ không ăn, lại liên tục gắp thức ăn cho Soái Lãng.

Hai người dính lấy nhau lọt vào mắt Từ Tiến Đĩnh, hắn không giận lại còn đắc ý. đầu trọc Trần Kiện nhìn thấy huých khẽ Lăng Duệ Phong, thấy hai người kia thân mật thì nổi lên cảm giác nguy cơ. Lưu Nghĩa Minh đan tay vào nhau trầm tư, hắn gần như không ăn gì, Hoàng Tông Thắng chỉ nhìn một cái rồi tiếp tục: “Các vị, mọi người đẩy tôi ra sân khấu như thế e là không thích hợp, tôi và Đoan Mộc Giới Bình chưa từng gặp nhau, chỉ mới nghe tên e khó làm được, chuyện này phải tính kế lâu dài.”

“Không được, tổng giám đốc Hoàng, ở đây chỉ có anh mới đủ để áp trận, nếu anh không ra mặt, mọi người mệnh ai nấy làm, sau đó làm trùng nhau, lãng phí công sức, hoặc cản trở nhau thì sao?” Trần Kiện cực lực đề cử, lý do quan trọng nhất hắn không nói, thiếu ông ta bọn họ không có nguồn tin chính xác nữa, vậy thì phải đi đâu mà tìm.

Những người khác phụ họa, Hoàng Tông Thắng lắc đầu: “Mọi người không thấy có người thích hợp hơn à?”

Ánh mắt hướng về Soái Lãng, Lưu Nghĩa Minh sớm có ý này, trao đổi ánh mắt với Trần Kiện, Trần Kiện nghĩ lại thì nếu để người vừa có nguồn tin và có tài lực như Hoàng Tông Thắng chỉ huy, lợi thì có lợi đấy, nhưng người ta muốn che giấu hay có lòng riêng gì, người khác thiệt thòi, tức thì thấy vị này đúng là nhân tuyển thích hợp hơn.

Từ Tiến Đĩnh luôn kiêng kỵ Hoàng Tông Thắng nói ngay: “Đúng vậy, tôi thấy chàng trai này rất thích hợp, chúng ta ra mặt đều không tiện, phía dưới không ai đủ năng lực, chỉ cậu ấy là hội tụ tất cả tiêu chuẩn.”

Nói chính xác hơn là sợ người khác nhanh chân giành trước, mà Soái Lãng tất nhiên là nhân tuyển tốt nhất coi như trung gian hòa hoãn mâu thuẫn giữa các bên.