← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 059 Sắc tiền cám dỗ, ai lừa được ai. (8)

Soái Lãng vẫn nhai, nhưng nuốt xuống thì thấy khó khăn rồi, vì cả đám lại nhìn y, gượng gạo nói: “ Các vị lão đại, đừng chơi người ta như thế, tôi không tìm được, mọi người xử lý tôi. Tôi tìm về được, chẳng may mọi người chia chác không đều, vẫn xử lý tôi, chuyện này làm sao tôi dám nhận, tôi vẫn muốn sống thêm vài ngày nữa.”

“Không nghiêm trọng thế đâu chàng trai, ở đây ai cũng hiểu chuyện cả, thứ đó có tồn tại hay không còn chưa chắc cơ mà, có nghĩa chỉ cần tận lực là được rồi.” Hoàng Tông Thắng vỗ về.

Trần Kiện vỗ ngực tỏ vẻ hào sảng: “Tiểu huynh đệ, gây khó dễ với cậu cũng là tức là gây khó dễ với tôi, cậu cứ báo danh tôi ra.”

Từ Tiến Đĩnh đâu chịu thua kém: “Tiểu huynh đệ lo gì chứ, cùng lắm tới Bắc Kinh với tôi, bằng vào sự thông minh của cậu, thế nào cũng kiếm chỗ đứng của mình, công ty tôi chào đón cậu...”

Thế là cả đám vào hùa nâng Soái Lãng lên tận mây, y chỉ thấy rùng mình thôi, nhân vật nhỏ tham gia cuộc chơi lớn, chỉ có thể làm tốt thí chứ làm cái chó gì? Y ngu tới độ đó không, quanh co không nhận.

Lưu Nghĩa Minh thông qua vợ mình ít nhiều cũng hiểu Soái Lãng, khuyên: “ Soái Lãng, tôi biết cậu lo lắng được mất trong đó, chẳng lẽ không phải đó là lý do cậu mời tất cả tới đây, để tạo thành quan hệ kiềm chế lẫn nhau, ai gây bất lợi cho cậu, người khác không bỏ qua... Soái Lãng, tôi biết cậu gan lớn chùm trời, đừng nói với tôi cậu không có biện pháp.”

Nói phát trúng tim đen luôn, Soái Lãng phải nhìn nón xanh ca ca với con mắt khác rồi, tiếp tục từ chối thế này e khiến người khác khó chịu, mất tình cảm: “Vậy tôi có điều kiện.”

“Nói, chỉ sợ cậu không dám ra điều kiện,” Trần Kiện thống khoái nói.

“Tôi phải đi làm, ai xin nghỉ phép cho tôi, sau Tết Dương trong đơn vị cạnh tranh vị trí cán bộ, lỡ chuyện đề bạt này thì sao?”

“Yên tâm, chuyện này tôi bao hết, kiếm cho cậu cái ghế phó khoa là chuyện nhỏ, cậu không đi làm vẫn lĩnh lương như thường thôi.”

Soái Lãng mắt đảo trái đảo phải: “Thế chuyện vào Đảng thì sao?”

Hả? Cả đám ngờ người ra, sau đó phì cười, anh chàng này thật khiến người ta không biết bình luận thế nào nữa, tiền không muốn, nhưng lại muốn vào Đảng à? Cả đám thiếu chút nữa cười chảy nước mắt.

Chuyện này làm khó Trần Kiện: “Huynh đệ, không phải tôi không giúp cậu, hôm qua cục trưởng Yến của các cậu còn gọi điện cho tôi, tôi không biết cậu có tiền án, cục đường sắt lớn thế, tôi không có cách.”

Nghe vậy mọi người càng buồn cười, chuyến này Trần Kiện vác đá đập chân mình rồi, vốn kiếm cho Soái Lãng xuất thân tốt, ai ngờ trúng ngay phải phần tử vết tích đầy mình, đề thì còn có thể thứ, nếu bảo vào Đảng thì làm khó nhau quá rồi.

“Vậy là không được sao?” Soái Lãng xuống ỉu xìu, nói thật y hi vọng lớn lắm đấy.

Hoàng Tông Thắng lão thành lên tiếng an ủi: “Không phải là không thể, Soái Lãng có thành tích truy bắt phạm nhân được thưởng, chỉ cần cục công an chứng minh, rồi trao giấy khen biểu dương, chẳng phải có cớ thao tác à? Phía công an giao cho tôi đi, phía đường sắt vẫn cần Trần Kiện cậu gây tác động, đây chẳng phải Soái Lãng điển hình biết sai sửa sai đó sao? Cần tuyên dương chứ.”

“Ấy, nói thế cũng đúng.” Trần Kiện vỗ tay, đồng thời giơ ngón cái với Lão Hoàng.

Chỉ là mọi người cũng thấy yêu cầu này thật không xứng với thân phận của bọn họ, tuy hơi khó làm song vẫn là chuyện nhỏ nhặt, Lưu Nghĩa Minh không nhịn được hỏi: “Chỉ thế thôi sao?”

“Chỉ thế thôi, dù sao có tìm được hay không còn chưa biết mà.” Soái Lãng gật đầu xác nhận.

Điều kiện này thực sự quá thấp rồi, thấp tới khiến người ở đây còn áy náy, Lưu Nghĩa Minh thì nghĩ ngay đây khả năng là kế hoãn binh, chẳng lẽ nửa năm một năm không tìm thấy thì cứ kéo dài thế à: “Tôi đề nghị, xe cộ ăn ở và chi phí khác cậu cần sẽ do tôi phụ trách.”

“Đúng đúng.” Từ Tiến Đĩnh nghe là hiểu ý rồi, ai càng gần chàng trai này tin tức có được càng nhanh: “Tôi sẽ đặt cho cậu và chàng béo kia hai phòng ở khách sạn Sofitel, như thế tiện giao lưu hơn, cứ quyết thế đi.”

Hoàng Tông Thắng thấy Trần Kiện cũng nhảy vào định nói thì Hoàng Tông Thắng đã xua tay ngăn cản: “Lời không hay tôi nói trước, trong số chúng ta bất kể là ai, có tin tức dùng chung, ai giấu riêng là kẻ thù của mọi người. Còn nữa Soái Lãng, vấn đề chi phí cậu cứ thoải mái, nhưng nếu có phát hiện, cậu không được tùy tiện nói cho ai đó, phải báo mọi người, dù sao đây là khoản tiền lớn, dù chia ra vẫn rất khả quan.”

“Đúng đúng, tôi tán thành ý kiến của giám đốc Hoàng.” Trần Kiện đồng ý ngay.

Hai nhóm khác không đề xuất ý kiến gì nữa, kết thành lợi ích thống nhất không tệ, chí ít trước khi tìm ra nên đoàn kết đã, nếu không chỉ hỏng việc.

Soái Lãng bổ xung lần cuối: “Tôi cũng nói trước, không tìm được tiền cũng đừng làm khó tôi, tôi đã tận lực rồi. Thứ đó dù biết ở đâu, tôi cũng không đi lấy đâu, đừng có coi tôi là tốt thí, các vị dù cuối cùng ai có được, hay là cùng có được, chia cho tôi một ít là đủ, tôi không muốn bị cảnh sát truy lùng.”

Mấy người ở đây tuy có chút coi thường tâm thái tiểu thị dân của Soái Lãng, muốn lợi ích nhưng lại sợ phiền phức, song ai cũng mong như vậy, họ mới yên tâm nên đều phụ họa. Trâu mỹ nhân đúng lúc đứng ra đề nghị, mọi người cùng nâng cốc...

Coi như tạm ổn rồi, Sái Lãng thở phào, nếu y trốn tránh, đó là thái độ không hợp tác, mà nếu hợp tác không tìm ra là vấn đề năng lực, hiểu được điều ấy mới có cuộc gặp mặt hôm nay. Nói thì đơn giản, để người ta tin, y thực sự vắt hết trí óc vào cuộc gặp gỡ hôm nay, vừa không thể biểu hiện quá ưu tú xuất sắc, càng không thể tỏ ra quá vô dụng, khiến người ta nghi kỵ hay đề phòng đều không tốt.

Còn những người kia thấy hi vọng lớn hơn trước nhiều, điều kiện đối phương đưa ra không là gì, cuối cùng xong việc chỉ cho ít tiền là sau này không có phiền phức gì.

Kết thúc bữa tiệc chủ khách đều tận hứng, uống không ít, lần lượt cáo từ, Soái Lãng cũng rất ân cần tiễn chân từng vị tổng giám đốc ra thang máy, nhìn Hoàng Tông Thắng, Trần Kiện đều say được mỹ nữ dìu lên xe, hâm mộ một phen.

Lúc này mới nhớ tới Trình Quải, người đi cả rồi mà chưa thấy thằng này đâu, vội vàng chạy lên tầng 5, tới phòng bao bên cạnh. Rồi, Trâu Hiểu Lộ và Từ Tiết Đĩnh nhìn Trình Quải áp cả mặt lên bàn mà cười, tên này rên hừ hừ, say quá rồi. Soái Lãng vội chạy tới hỏi làm sao uống tới mức này, Trình Quải nỗ lực mở mắt ra, vừa thấy Soái Lãng liền chửi: “Mẹ mày chứ, mỹ nữ cái đéo gì, có mà sói cái ấy, uống khiếp người, mấy con sói cái chuốc rượu tao... Con mẹ mày thằng vương bát đản mày hại tao... Ọe...”

Thế là hắn vươn cổ nôn vung vãi luôn, Soái Lãng bất lực rồi, với thể trọng này, hai người như y cũng chịu, Từ Tiến Đĩnh cũng nhiệt tình, an bài Trâu Hiểu Lộ đi đặt phòng, lại gọi bảo an đỡ tên béo về phòng... Soái Lãng nhận một cái đĩa quang do Trần Kiện đưa cho, mang về mở máy vi tính trong phòng lên xem.