← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 060 Ăn không uống không, cưỡi hổ khó xuống. (1)

Ngày mùng sáu tháng 1, Khách sạn Xuyên Phủ đường Sơn Tây, bên trong đang tổ chức một hôn lễ trang trí khách sạn màu sắc sinh động. Từ Tiến Đĩnh và Trâu Hiểu Lộ đợi mãi không thấy người ra liền từ trên xe xuống, đi về chiếc xe thương vụ phía sau, chỗ này cách hiện trường hôn lễ có mấy chục mét, người đông xe chật. Soái Lãng chỉ nói là vào đó một lúc, ai biết đi rồi không về nữa.

Sáu ngày rồi, chẳng có thu hoạch gì, Từ Tiến Đĩnh rất thất vọng: “Tiểu Lộ, sao tôi thấy chuyến đi này chúng ta mất tiền oan, cô thấy vậy không?”

Trâu Hiểu Lộ che miệng cười khẽ không tiếc lời, ở khách sạn Sofitel được hai ngày, Soái Lãng chê ở một mình buồn chán, gọi một nhóm người tới, nói là cùng làm việc, thực chất là một nhóm ăn chơi. Sáu ngày chẳng được việc gì, tiền khách sạn tốn mấy chục nghìn, tiền thì Từ Tiến Đĩnh chẳng để ý, để ý là cứ tiếp tục thế này không biết phải tốn bao lâu.

Hết cách, ông chủ lớn như vậy chẳng lẽ lại đi so đo ít tiền lẻ đó, nhưng mà càng tiêu tiền tổng giám đốc Từ càng cảm thấy mình bị coi như thằng ngốc lắm tiền để xẻo, đến cuối cùng mà thực sự không được việc gì, chẳng lẽ lại đi đòi tiền ăn ở của người ta. Sợ nhất là đám này căn bản không làm gì cả thuần túy chỉ lừa ăn lừa uống.

“Xem đi trong ổ trộm cắp làm sao sinh ra người tốt.” Từ Tiến Đĩnh sắp tới xe, nhìn thấy đám người tới cùng Soái Lãng lại đánh bài rồi, tức vẹo mũi, nói đám người này thói xấu gì cũng có không phải quá lời, chơi bài nhiều khi hơn thua có 10 đồng mà trở mặt chửi nhau, hắn thấy chuyện này không chỉ một lần

Cửa xe vừa mở ra, La Thiếu Cương đang chia bài niềm nở rủ rê: “Giám đốc Từ, chơi vài ván không?”

“Nịnh bợ cái mẹ gì chứ, người ta có biết chơi đâu.” Đại Ngưu tiếp lời, cái thằng này không có khái niệm phú hào gì hết.

Còn Trình Quải thì chỉ nhìn thấy Trâu Hiểu Lộ: “Hay Trâu mỹ nữ chơi vài ván.”

Nói vài câu khách khí, Trâu Hiểu Lộ tất nhiên sẽ không ngồi chơi cùng đám này, trong xe trừ ba tên chơi bài còn có một nam tử trung niên với người trẻ tuổi, nghe mấy tên kia gọi là Lão Bì, người còn lại là Hoàng Quốc Cường.

Tóm lại cái đám nhìn thế nào cũng không thấy một người tử tế, đang giữa trưa, vừa ăn cơm xong đã chơi tới say sưa, trước mặt ai cũng có một đống tiền. Từ Tiến Đĩnh lòng sốt ruột, hỏi: “Này các tiểu huynh đệ, Soái Lãng đi bao lâu rồi mà chưa ra, ai giục cậu ấy đi, chiều còn đi đường.”

“Giục làm gì, cậu ta chẳng thèm để ý đâu.” La Thiếu Cương đánh một quân bài xuống, rảnh mới đáp một câu.

“Giục cũng vô ích, nói không chừng cậu ta nhìn thấy em gái xinh đẹp nào đó, quên béng công việc rồi ấy chứ... Ê Lão Quải, đánh đi chứ, nghĩ mẹ gì mà lâu vậy?” Đại Ngưu thúc giục.

“Ai đánh ngu như mày, chơi phải nghĩ, hiểu không?” Trình Quải nghĩ mãi ném quân 7 cơ xuống, sau đó mới quay sang cười lấy lòng: “Giám đốc Từ, anh vừa nói cái gì ấy nhỉ?”

“Tôi...” Từ Tiến Đĩnh chỉ cảm thấy một cơn uất dâng lên, nghẹn không nói ra lời: “Chơi đi, chơi đi, tôi chẳng nói gì hết.”

Nói rồi đóng sầm cửa lại, vốn trong lòng đã khó chịu, giờ lại càng thêm bực tức, Trâu Hiểu Lộ an ủi: “Tổng giám đốc, nhập gia tùy tục, đừng giận họ.”

“Tôi biết thế, nhưng sốt ruột quá mà, chúng ta tới đây nửa tháng rồi, rốt cuộc tình huống thế nào? Kỳ thực hôm nay chẳng khác gì hồi mới tới, hiện tôi rất hoài nghi rốt cuộc trong bụng Soái Lãng có thứ gì giá trị không? Cô nghĩ xem, ngày thứ nhất ngày thứ hai tới Bắc Mang, nói là Đoan Mộc Giới Bình từng tới đó, rốt cuộc chẳng được tích sự gì, không lẽ đi đào mấy chục nghìn ngôi mộ ở đó ra. Ngày thứ ba tới xưởng làm xoong nồi, nói là nhà cũ của Từ Phượng Phi ở đó, cũng chả được tích sự gì còn suýt chạm mặt cảnh sát. Hai ngày nay thì đi loanh quanh khu phong cảnh... Đây là làm việc hay là du lịch miễn phí?” Từ Tiến Đĩnh càng nói hậm hực nói, kiên nhẫn sắp bị hao mòn hết rồi.

Trâu Hiểu Lộ bình tĩnh hơn: “Cũng phải có quá trình chứ, nếu chỉ mấy ngày mà đã tìm ra thì Đoan Mộc Giới Bình chỉ có hư danh rồi.”

Sự thực chứng minh Đoan Mộc Giới Bình chắc chắn không chỉ có hư danh, nhưng lại đen đủi lật thuyền trong mương, Từ Tiến Đĩnh chỉ nghi, rốt cuộc tác dụng của Soái Lãng trong việc này lớn cỡ nào? Hoàng Tông Thắng không nói quá rõ ràng, tên đó là thứ cáo già khó tin, Từ Tiến Đĩnh hạp thấp giọng xuống: “ Tiểu Lộ, cô có thấy Hoàng Tông Thắng, Trần Kiện, Lưu Nghĩa Minh còn có cách khác không, tìm mấy thằng tiểu lưu manh này tới chỉ để đối phó với chúng ta.”

“Chuyện này khả năng không cao, tôi nghe nói văn kiện đề bạt Soái Lãng cũng công bố rồi mà, mấy nhà đó đầu tư vào y đâu ít... Có điều nếu bọn họ chơi trò hai mặt thì chúng ta cũng hết cách, chỉ biết gửi hi vọng vào đám người này thôi.” Trâu Hiểu Lộ lắc đầu.

Từ Tiến Đĩnh không cách nào trừ bỏ hết hoài nghi: “Tôi đúng là xúi quẩy, nếu đám bạn bè ở Bắc Kinh mà biết tôi bị đám lưu manh Trung Châu dày vò thế này thì sẽ cười chết thôi.”

“Nhưng nếu tìm ra, bọn họ chẳng phải sẽ hâm mộ chết sao? Tổng giám đốc đừng nóng, để tôi đi xem sao.” Trấu Hiểu Lộ đưa Từ Tiến Đĩnh vào xe rồi tới hiện trường hôn lễ.

Vì tránh khiến người ta chú ý, bọn họ thuê hai cái xe rất bình thường, khi Trâu Hiểu Lộ đi qua cái xe thương vụ kia nghe thấy tiếng người hò reo xuyên qua cửa truyền ra ngoài, thực sự không biết phải nói gì, thực ra cô cũng hơi chút mất kiên nhẫn rồi, nếu cứ ăn chơi tiêu pha thế này, núi vàng núi bạc cũng không nuôi nổi.

Chen một hồi tới trước cửa hiện trường, cô rất cao, chỉ cần hơi kiễng chân lên một chút là thấy toàn bộ bữa tiệc, đôi tân lang tân nương đang đi từng bàn mời rượu, thi thoảng lại có người cùng tuổi trêu chọc, rất sôi động.

Nhìn thấy rồi, Trâu Hiểu Lộ nhìn thấy Soái Lãng đang ngồi trong góc, bên cạnh có một cô gái bện bím tóc dài, trông còn nhỏ lắm, chẳng biết tới 20 chưa, không quá xinh đẹp nhưng được cái thanh thuần hiếm có. Hai người đang thì thầm trò chuyện, cô gái thi thoảng lại bị Soái Lãng làm cho cười nghiêng ngả.

Nhìn cảnh tượng đó, Trâu Hiểu Lộ tức xì khói, té ra đám anh em kia đúng là rất hiểu Soái Lãng, y vứt bao nhiều người ở ngoài như thế đi tán gái rồi.