← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 061 Ăn không uống không, cưỡi hổ khó xuống. (2)

Soái Lãng cũng phát hiện ra Trâu Hiểu Lộ rồi, nói với Vương Tuyết Na vài câu, từ chỗ ngồi đứng dậy, chen lấn qua đám đông, tới trước mặt Trâu Hiểu Lộ, xem ra uống khá nhiều rồi, mặt đỏ bừng bừng, gọi cô một tiếng rời đi.

Hôm nay là hôn lễ của Lam Đông Mai, Soái Lãng tới tham gia không ngờ gặp Vương Tuyết Na, ba hoa một hồi đúng là quên cả công việc, nếu không phải thấy Trâu Hiểu Lộ thì chẳng nhớ ra.

Hoàn toàn không phải cố ý.

“Soái Lãng, bạn gái anh đấy à?” Đi ra ngoài, Trâu Hiểu Lộ hỏi.

“Tôi trịnh trọng thanh minh, tôi chưa có bạn gái chính thức.” Soái Lãng nghiêm mặt nói.

“Có nguyên nhân gì không? Một người khéo mồm như anh thì hẳn phải không thiếu bạn gái mới đúng.”

“Đúng là không thiếu, có điều nếu có bạn gái chính thức rồi không thể đi trêu ghẹo cô gái khác nữa, nếu không lương tâm sẽ cắn dứt... Phải rồi Trâu mỹ nữ, cô có bạn trai chưa?”

Trâu Hiểu Lộ không trả lời thẳng, tựa như nói đùa hỏi: “Vậy anh hi vọng là tôi có rồi hay chưa?”

“Cô không thể hỏi thế được, hi vọng chung của nam nhân là giống nhau, hỏi thế không tính được.”

“Hi vọng chung của nam nhân là gì?”

Soái Lãng gập ngón tay tính: “Hi vọng chung của nam nhân là không đi làm vẫn được tính công, tiền từ trên trời rơi xuống, đầu óc của mỹ nữ đều hỏng cả, khóc lóc đòi mình tán tỉnh... Hi vọng khác biệt so với hiện thực cho nên không tính.”

Trâu Hiểu Lộ phải cố nén cười, tiếp xúc với Soái Lãng vài ngày thôi, hình như cô thấy mình cũng thay đổi rồi hay sao ấy, trước kia nhất định sẽ rất khó chịu với kiểu lời ba hoa này của nam nhân, giờ thấy hình như cũng thú vị lắm.

Soái Lãng hôm nay tình cờ gặp tiểu học muội, tâm tình rất tốt, lên xe dọn xới bạc bất hợp pháp, sai La Thiếu Cương lái xe, tới thẳng thư viện Tung Dương.

................................................

“Tổng giám đốc Hoàng, tổng giám đốc Trần, lịch trình của bọn họ hôm nay là thế này, buổi sáng tới thư viện tỉnh tra ít tư liệu, dùng 2 tiếng, buổi chiều tới thư viện Tung Dương. Theo tin tức chúng ta có được, đó là nơi cha của Đoan Mộc Giới Bình từng tới, khi hắn và Từ Phượng Phi quay về Trung Châu đã tới đó thăm quan...” Hạ Bội Lan mặc bộ vest nữ gọn gàng, người cũng trang điểm đơn giản, trông tinh minh lão luyện, lưu loát báo cáo hành trình của đám người Soái Lãng.

Trên ghế sô pha bên cạnh là Trần Kiện, Lăng Phong Duệ, nơi này là tổng bộ của Cty Viễn Thắng, tầng 21 tòa nhà Phong Nhạc Viên, hai tầng liền 20, 21 là văn phòng của Viễn Thắng, từ nơi này có thể thấy đại bộ phận kiến trúc ở ngoại ô phía nam.

Trận Kiện có vẻ nóng ruột: “Tổng giám đốc Hoàng, chúng ta phải chú ý nhiều hơn mới được, sao tôi càng ngày càng thấy thằng nhãi đó không đáng tin nhỉ?”

“Thế hả? Cậu có phát hiện gì?” Hoàng Tông Thắng ngồi ở ghế tổng giám đốc, đối với loại giàu xổi này, ông ta luôn khinh bỉ.

“Đương nhiên là có, tôi nghe Lão Từ nói, thằng nhãi đó kéo đám anh em tới, toàn ăn chùa ở chùa, làm Lão Từ sắp không chịu nổi nữa rồi, tôi nghĩ, liệu tên này có phải loại chuyên lừa ăn lừa uống không? Chúng ăn no uống say rồi phủi mông bỏ đi rồi làm sao?” Trần Kiện trước kia thấy với thân phận của mấy nhà, cơ bản không sợ Soái Lãng đưa điều kiện gì, dù là muốn tiền cũng có thể cấp trước, nhưng mà vẫn xem thường tên tiểu lưu manh đó, nếu y cứ ăn không ngồi rồi thế này, cuối cùng chẳng lẽ vì chút tiền cơm mà đi gây khó dễ với y.

“Phải rồi, còn chuyện nữa, tôi không biết có nên báo cáo không?” Hạ Bội Lan tựa hồ nhớ ra chuyện gì, lại tựa cố ý làm hồi hộp.

Hoàng Tông Thắng biết cô gái này khéo léo, làm gì cũng có lý do, bảo: “Nói đi, giám đốc Trần không phải người ngoài.”

“Tôi thấy giám đốc Trần nói có lý, tổng giám đốc còn nhớ chúng ta từng đưa Soái Lãng một tấm thẻ vip của hội sở Người Trung Châu không?”

“Nhớ, rồi sao?”

Hạ Bội Lan báo cáo: “Ngày 4 tháng 1, y tới đó tiêu pha, không chỉ đi một mình còn dẫn theo 5 người, ăn khuya, mát xa, gọi mấy chai rượu vang, sau đó còn muốn phục vụ đặc thù, tổng cộng tiêu hơn 40.000.”

Hội sở Người Trung Châu thực chất là Hoàng Tông Thắng mở, chẳng qua là đeo danh nghĩa người khác, khi đó cho Soái Lãng thẻ vip chỉ để tỏ thiện chí thôi, không ngờ tên đó lập cả đội ngũ đi ăn chơi. Nghe tới đó Trần Kiện cười phá lên, thật ra thấy Soái Lãng hợp tính lắm, Lăng Duệ Phong chỉ cười nhẹ. Hoàng Tông Thắng bực tới bật cười, xua tay nói: “Được rồi, cô đi làm việc đi, có tin tức gì trực tiếp thông báo, kệ cậu ta, dù sao ai tiêu chẳng thế.”

Hạ Bôi Lan ra ngoài khép cửa lại, Trần Kiện đã vội vàng nói ngay: “Chúng ta thì tìm mọi cách kéo y xuống nước, y thì hay rồi, tự nhảy ùm xuống, lại còn bơi sướng khoái luôn. Tổng giám đốc Hoàng, tôi thấy thế này không được đâu, y ăn đã đành, còn gọi thêm một đám ăn ké, nếu không có kết quả gì, chúng ta lại chẳng thể làm gì y, toàn là thứ lưu manh chẳng có gia nghiệp gì cả.”

Đây chính là vấn đề, vấn đề lớn, thông thường phàm là tóm được điểm yếu của một người rồi, có thể yên tâm sử dụng. Nhưng đối với loại không có thân phận, không có địa vị xã hội này, điểm yếu không cần tìm, nó đầy rẫy ê hề ra đó rồi, tóm lấy điểm yếu thì người ta cũng chẳng coi ra gì.

Hoàng Tông Thắng về cằm một lúc, không có biện pháp nào cả: “Đợi xem sao vậy, không thể tới mức này rồi còn rút lui được.”

“Tổng giám đốc Hoàng, tôi thấy chúng ta nên tính đường khác, không thể gửi hết hi vọng vào tên nhóc đó.” Lăng Duệ Phong nói thẳng: “Kỳ thực có tin tức linh thông của anh, nhân mã của giám đốc Trần, chúng ta có thể trực tiếp làm luôn, không cần người khác nữa.”

Oa, muốn chơi sau lưng rồi, Hoàng Tông Thắng thực ra cũng có ý này từ trước, nếu Từ Tiễn Đĩnh và Soái Lãng có tiến triển, vậy thì mình sẽ biết, tin tức của mình lại là độc quyền, nói không chừng có tác dụng mấu chốt. Song ông ta vẫn còn cố kỵ: “Đây là ý tứ của các cậu à? Tôi cũng không ngại mấy nhà Trung Châu chúng ta hợp tác riêng, nhưng Cty Tinh Anh cũng không thể xem nhẹ, chúng tôi làm về xuất nhập khẩu, khó tránh được giao thiệp với bên trên, chỗ cần dựa dẫm rất nhiều. Tuy một số chuyện có chia rẽ, nhưng đại thể vẫn khuynh hướng hợp tác hơn, nếu như hắn biết bị chúng ta bỏ rơi, khi đó trở mặt mà chẳng may sau này có việc...”

“Tổng giám đốc Hoàng, anh nghĩ quá nhiều rồi.” Trần Kiện cười: “Thực ra chúng ta chẳng cần làm gì cả, nếu Lão Từ có thể kiên trì được tới cuối tháng, tôi gọi hắn bằng ông.”

Thế là một đám ghé tai thì thầm với nhau.