Q3 - Chương: 062 Tâm sự đêm khuya, linh quang xuất hiện. (1)
Thời gian đã trôi qua sáu ngày, lại trôi qua thêm sáu tiếng... Cả đoàn người tới thư viện Tung Dương du lãm một vòng, mùa đông trời tối sớm, mới 5 giờ hơn trời đã không thấy đường nữa rồi, hôm đó đành ở lại sơn trung Tung Phong cách khu phong cảnh thư viện Tung Dương không xa, vào sơn trang một cái, việc đầu tiên vẫn là... Ăn.
Có điều nói tới dáng ăn, Từ Tiến Đĩnh ít nhất phát hiện ra đám này ăn uống không giống nhau. La Thiếu Cương điển trai ít nhiều còn chú ý, ăn uống nhã nhặn thong thả, còn tên Trình Quải kia chẳng khác gì Trư Bát Giới nhảy vào ruộng dưa, thấy quả nào dũi quả đó. Lại còn cái tên Đại Ngưu kia chứ, không biết hắn có nhai trước khi nuốt không. Cho dù là Lão Bì có tuổi một chút, người gầy còm, nhưng mà sức ăn lại chẳng kém thanh niên.
Tệ nhất là Soái Lãng, y tập trung đặc điểm của tất cả, thích ăn miếng lớn, nhưng không tới mức chưa nhai đã nuốt, vẫn biết chút thưởng thức. Thi thoảng còn giới thiệu, món nay tên Ngũ Tiên, dùng bọ cạp chế biến, trước tiên đem cả con bọ cạp đi hấp, sau đó bóc thịt, rán vàng...
Trâu Hiểu Lộ vừa nghe nói món ăn chế biến từ bọ cạp thì không dám đụng đũa, mấy tên khác thì sáng mắt, Soái Lãng vẫn ba hoa: “Đây là món ăn chiêu bài của Tung Dương, Mãn Hán toàn tịch cũng không ngon thế này, tôi muốn thử từ lâu... Ê, ê, đừng cướp...”
Còn chưa dứt lời mấy đôi đũa đã vươn ra, thoáng cái bay mất quá nửa, tên nào tên nây ăn như cướp, chữ "ngon" liên tiếp từ miệng phát ra. Soái Lãng đánh bạt mấy cái đũa, gắp cho Từ Tiễn Đĩnh và Trâu Hiểu Lộ, hai người này lề mề mãi không ăn, Trâu Hiểu Lộ vì phép lịch sự mà gần như nhắm mắt cho vào miệng cắn khẽ, non, giòn, thơm làm cô bất ngờ: “Ngon thật, rất đặc sắc.”
“Ha ha, món này còn có tên gọi là mùi vị nụ hôn đầu, cô nhất định không quên được.” Soái Lãng vừa ăn vừa đắc ý khoe khoang.
Trâu mỹ nhân tuy thấy ngon, nhưng không đi tiếp đề tài này của Soái Lãng, Đại Ngưu phản đối: “ Nói vớ nói vẩn, hôn làm sao so được với thứ này, vị nữ nhân kém xa vị bọ cạp.”
Thế là cả đám ùa vào tranh luận đề tài bọ cạp và mỹ nhân cái nào ngon hơn, ngôn từ hết mức thô bỉ chẳng để ý có một mỹ nữ bên cạnh, Trâu Hiểu Lộ đỏ mặt không thèm chấp, Từ Tiến Đĩnh thở dài, không còn sức nói gì với mấy tên này.
Mấy tên này mặc dù chẳng hiểu gì về di tích với thắng cảnh, ăn uống thô bạo, vậy mà bàn chủ đề món ăn thì tên nào tên nấy sành sỏi, tên này kể cho tên kia chảy nước dãi, rồi cuối cùng cả đám quay sang xúi Soái Lãng mở nhà hàng. Soái Lãng không đồng ý, mắng, mở nhà hàng cái đếch, tiền kiếm được không đủ cho chúng mày ăn...
Cả đám ăn uống tán phét, hết chuyện nọ xọ chuyện kia, đề tài thế là lạc đi mấy con phố, Từ Tiến Đĩnh thấy thế này không ổn, lấy ra một tờ giấy đưa Soái Lãng, giơ tay lớn tiếng nói át đi: “ Mấy huynh đệ nghe tôi nói, chúng ta làm việc gì, mọi người đều biết, tìm mấy ngày rồi không có kết quả, chúng ta cũng chưa thảo luận tử tế lần nào... Đoạn phim cũng xem mấy lần, chỉ có bài Tống từ là mang thâm ý, mọi người xem xem có thấy bí mật gì không?”
Quay về chủ đề chính rồi, Từ Tiến Đĩnh thấy đám người này cần phải có người dẫn dắt, chứ không thể để mặc như Soái Lãng, y là kẻ cầm đầu không hợp cách.
La Thiếu Cương lấy tờ giấy, đọc: “ Chục năm sống tháng thảy mơ màng... khôn xiết nỗi thê lương. Có gặp nhau chăng chưa dễ nhận... Im lặng nhìn nhau, chan chứa lệ hai hàng... Đồi thông quạnh, dưới đêm trăng... Bài từ này tôi đọc qua rồi, nhưng mà nói đi nói lại hình như vẫn là nói về ngôi mộ thôi. Trâu mỹ nữ, cô thấy trong này có bí mật không?”
Đây là bài từ Tô Đông Pha hoài niệm thê tử đã mất, La Thiếu Cương hay tán gái, thơ ca cũng học một ít, Trâu Hiểu Lộ không phản cảm với chàng soái ca này, nói: “ Tôi không rõ, tiêu đề bài từ này là, ghi lại giấc mộng vào ngày 20 tháng 1 năm Ất Mão, nói tới Tô Đông Pha gặp lại thê tử trong giấc mộng, lưu truyền thiên cổ. Nếu nói là có bí mật thì quá nhiều, vì có thời gian, lại có địa điểm, Thiếu Cương nói tới mộ cũng hợp lý... Có điều tôi nghi đây là bí mật tổ hợp, trong thơ nói tới một loạt con số, có thể là mật mã...”
“Sai, phàm là thứ cô vắt óc nghĩ ra thì đều là sai hết.” Soái Lãng nhấp ngụm rượu, phủ quyết thẳng thừng: “Thủ pháp bậc thầy là đơn giản mà trực tiếp, hoặc là không có, hoặc là đặt ngay trước mắt cô chứ không phiền toái vậy đâu.”
Trâu Hiểu Lộ hơi khó chịu khi bị làm mất mặt trước mọi người, liền không nói nữa, tờ giấy tới tay Trình Quải, tên này vừa nghe một cái đã hô: “ Tao biết rồi.”
Ả? Có người đoán ra rồi sao? Từ Tiến Đĩnh sửng sốt, sau đó mừng rỡ: “ Nói mau.”
Trình Quải chỉ: “ Đây nhé, Dạ lai u mộng hốt hoàn hương, Minh nguyệt dạ, Chánh nguyệt nhị thập viết dạ.... Bài này có ba chữ dạ, vậy là nói rõ vấn đề rồi.”
Rõ rồi à? Từ Tiến Đĩnh cũng nghiên cứu quốc học, với nhãn quang của hắn lại không phát hiện ra, Soái Lãng bực mình: “Nói, vấn đề gì?”
“Chậc, dạ dạ dạ, chứng tỏ liên quan tới ban đêm, đêm tối, lại là thứ liên quan tới nam nhân, vậy phải là hộp đêm, có khi giấu ở đó đấy.”
Trình Quải vừa biểu hiện một cái, trong phòng không có tí tiếng động nào, Từ Tiến Đĩnh sắp hộc máu rồi, nghĩ rằng người khác cũng giống mình không chấp nhận suy nghĩ ngu xuẩn này, đang định mắng, ai ngờ đám này không có sốc nhất, chỉ có sốc hơn.
Lão Bì nghiên ngẫm hồi lâu vậy mà gật gù: “ Có lý lắm, có lý lắm, nam nhân không vào hộp đêm uổng cả đời vất vả, người có tiền thích tới mấy chỗ này lắm. Đúng không Soái Lãng, cậu hay đi lắm mà.”
Phụt... Soái Lãng ôm miệng ngăn rượu phun ra ngoài, đám anh em, đám anh em khen Lão Bì có kiến thức, làm Từ Tiến Đĩnh mặt tối đen như mực, tức tới không nói lên lời.
Không ngờ rằng sét đánh đì đùng, không phải là một hai tiếng là xong, mà đánh thành một tràng, tờ giấy bị Đại Ngưu cướp lấy, nghẹo đầu nhìn ngang nhìn dọc, đọc chứ mà không hiểu nhìn cái gì. Soái Lãng sợ thêm thằng này nói bậy Lão Từ rút dao giết người mất, vội cướp lấy cho vào túi, Đại Ngưu không vui: “Xem thì làm sao? Tên Giang Thành Từ này là ai vậy, họ Giang cũng nhiều đấy, khó đoán lắm.”
La Thiếu Cương, Hoàng Quốc Cường chuyến này không cười nổi nữa, là tên bài từ mà thằng này tưởng là tên người, anh em xấu hổ thay cho hắn.