← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 063 Tâm sự đêm khuya, linh quang xuất hiện. (2)

Có lẽ là vật cùng ắt phản, Lão Từ chắc là giận quá nỗi, cho nên vượt ngưỡng lại thành bình thản rồi, ưu nhã lau miệng, đứng dậy nói: “Tôi no rồi, mọi người thong thả dùng bữa, thong thả nghiên cứu, sáng mai nói với tôi là được.”

Đi rồi, cả hai đi cùng một lúc, La Thiếu Cương rất có thiện cảm với Trâu Hiểu Lộ, quay sang mắng Đại Ngưu: “Đại Ngưu, văn hóa mày không cao đó là vấn đề giáo dục của Trung Quốc, nhưng mày còn đem ra khoe khoang là vấn đề nhân phẩm cá nhân. Mày xem mỹ nữ tức giận bỏ đi rồi.”

Đại Ngưu thấy mình ăn ngay nói thật, ghét nhất loại Hán gian như La Thiếu Cương, gắp miếng thịt ném vào mồm: “Bớt phun rắm đi, trước kia mày thấy lợi quên nghĩa, bây giờ thấy gái quên nghĩa... Mày giỏi à, giỏi thì tìm ra tao xem.”

La Thiếu Cương bị vạch lại chuyện xấu trước kia, không nói được gì, Lão Bì vội nhảy vào can ngăn, can thế nào mà lại thành chửi nhau rồi, om xòm cả phòng... Mỗi Soái Lãng là tự rót tự uống, ung dung nhàn nhã, chẳng hề có chút vẻ bất đắc dĩ nào, mà vui lắm, kiểu gian kế thành công ấy...

Bóng đêm lặng lão bao phủ sơn trang Tung Dương cách quốc lộ 20 không xa, do vẫn đang là kỳ nghỉ năm mới, người vào ở không nhiều, trời vừa tối thì đã yên tĩnh hẳn, xe cộ qua lại cũng vắng bóng, mới 21 giờ thôi mà bốn bề yên ắng, gần như chỉ còn tiếng gió thổi ù ù.

Trâu Hiểu Lộ một mình lên sân thượng tầng sáu, không thấy bóng dáng Soái Lãng, cô dừng lại một chút rồi tiếp tục đi lên.

Tổng giám đốc Từ bị đám lưu manh kia chọc giận đi ngủ sớm rồi, chỉ còn lại mấy tên tinh lực quá dư thừa kia thuê phòng chơi cờ để đánh mạt chược, khi Trâu Hiểu Lộ tìm tới phòng chơi cờ mới biết Soái Lãng ở trên sân thượng, có lẽ chỉ vì quá buồn chán, ma xui quỷ khiến Trâu Hiểu Lộ cũng lên sân thượng.

Thành thực mà nói, cô không hề muốn tiếp xúc riêng với bất kỳ một ai trong nhóm này. Mặc dù không bài xích tiểu thị dân sống dưới tầng chót xã hội, nhưng nếu bảo cô chấp nhận cả đám người này suốt cả ngày chẳng làm gì ngoài ăn uống cờ bạc, sống một cách không mục đích thì cô tự nhận mình còn chưa độ lượng tới thế. Nếu không phải vì chuyện này, một người đã quen với phong cách sống tiểu tư sản như cô vĩnh viễn không có khả năng có chút dính dáng gì tới nhóm Soái Lãng.

Cuộc sống là chuyến lữ hành, chúng ta đều là lữ khách vội vã mà thôi... Trong lòng Trâu Hiểu Lộ đột nhiên nổi lên một câu như thế, khi nhìn thấy cái đám bát nháo hỗn loạn tệ nạn này lại không bao giờ thiếu tiếng cười hoan lạc, thậm chí cô cảm thấy mình quá cố chấp rồi, thiếu đi sự thoáng đạt với cuộc sống. Đúng, chính là sự thoáng đạt, Trâu Hiểu Lộ tâm tư mẫn cảm hiểu ra được nguyên cớ, sự thoáng đạt của Soái Lãng, y tựa hồ chẳng hề khao khát gì với số tài sản này.

Tại sao lại thế? Chàng trai đó như một câu đố vậy, càng biết nhiều về y lại càng thấy nhiều câu hỏi nổi lên trong lòng.

Mà tò mò có vẻ là một thiên tính của nữ giới.

Lối vào sân thượng cứ như một lô cốt xi măng, bước qua một cái liền đất trời rộng mở, đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức chỉ có tiếng gió, trời đêm thăm thẳm, trăng sáng sao thưa, làm tâm cảnh người ta lúc này cũng rộng mở theo. Nhìn bốn xung quanh, thấy Soái Lãng một mình dựa vào lan can, bên cạnh đặt cái máy MP5, chỉ loáng thoáng nghe vài tiếng là cô nhận ra, Soái Lãng vẫn đang xem đoạn phim mà cô cũng đã xem vô số lần kia.

Xem ra anh ta cũng để ý lắm chứ, bề ngoài tỏ vẻ không quan tâm thôi.

Nghe thấy tiếng giày cao gót khẽ khàng mà rõ rệt, Soái Lãng chẳng quá chìm đắm vào việc xem hình mà không nhận ra, song cũng không tỏ ra quá bất ngờ vì sự xuất hiện của Trâu Hiểu Lộ, chỉ vẻn vẹn quay đầu nhìn một cái. Em gái này to gan thật đấy, dám một mình đi lên đây tìm mình.

Trâu Hiểu Lộ khoan thai đi tới, đưa cho Soái Lãng một cốc cà phê nóng, tựa hồ cố ý quan tâm, hoặc chỉ vẻn vẹn là kiếm một đề tài để bắt đầu: “Nếm thử đi, đây là cà phê tôi mang tới từ Trung Châu, dùng nước khoáng Vân Đài Sơn ở đây nấu đấy.”

“Ha ha, tôi uống cà phê cũng giống như cô hút thuốc, đều không hưởng thụ được lạc thú trong đó. “ Soái Lãng nhấp hờ một cái, đúng là chẳng thấy lạc thú nào, chỉ thấy vị đắng.

Trâu Hiểu Lộ mỉm cười: “Tôi vốn cũng không thích lắm đâu, có điều khi quen rồi cũng có chút giống anh hút thuốc ấy, hơi nghiện rồi... Ừm, anh vẫn xem đoạn phim đó.”

Soái Lãng khẽ ừ một cái, nghiêng đầu qua nhìn Trâu Hiểu Lộ áo khoác dài lất phất, khăn quàng cổ bay bay, mỗi lần nhìn cô gái cao hơn mình nửa cái đầu này đều khiến y có chút áp lực, mặc dù rất mờ nhạt, nhưng chưa bao giờ biến mất. Tuy đối phương cố ý lấy lòng, nhưng vì nguyên nhân bên ngoài chứ chẳng phải bị y thu hút.

Cho nên Soái Lãng thầm tính khoảng cách hai người, 70 cm, ngoài khoảng cách an toàn 50 cm, lòng nghĩ tới thủ đoạn tán gái mà Thịnh Tiểu San nói, quả thật là chuẩn xác vô cùng, em gái này tuy lấy lòng lại giữ khoảng cách với mình. Khẽ mỉm cười, để xem em gái này lấy lòng người mình không thích thế nào đây.

“Anh cười cái gì thế?” Trâu Hiểu Lộ nhạy cảm nhận ra nụ cười thoáng qua trên môi Soái Lãng.

“Không phải cười cô, mà là nhớ tới một người bạn thôi.” Chính là cô giáo Thịnh dạy y tán gái, cuối cùng lại bị mình đưa lên giường, còn đội cho chồng người ta một cái nón xanh rì, mỗi lần nghĩ tới là khiến Soái Lãng thầm đắc ý, chỉ tiếc hết chuyện nọ tới chuyện kia, nên sau lần đó hai người chưa có cơ hội ôn lại kỷ niệm.

“Soái Lãng, tôi thấy anh và những người bạn của anh có điểm khác nhau.” Trâu Hiểu Lộ gợi chuyện.

Soái Lãng không chịu phối hợp: “Thế à, trừ Lão Bì ra thì mấy đứa chúng tôi lớn lên cạnh nhau từ thời cởi chuồng đánh nhau, tính cách chúng tôi đều không khác nhau là bao.”

“Khác thật mà, tôi cảm thấy anh trưởng thành chững chạc hơn bọn họ nhiều lắm.”

“À, chuyện đó cũng dễ hiểu, bọn họ còn có cha mẹ nuông chiều, còn cha mẹ tôi ly hôn từ lâu, nên tôi bị thiệt thòi hơn họ, không trưởng thành thì chẳng còn cách nào khác.”

“Tôi cũng thấy anh là nhân vật linh hồn trong đội ngũ này, chắc áp lực phải lớn lắm nhỉ?” Trâu Hiểu Lộ nói câu này không phải nịnh, mà là cảm thán thực sự, nếu bảo cô chỉ huy đám này, chắc ba ngày là cô điên mất.