← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 064 Tâm sự đêm khuya, linh quang xuất hiện. (3)

Cái này ở trong chăn mới biết chăn có rận, Soái Lãng xua tay ngay: “Nhân vật linh hồn gì chứ, cô hiểu lầm rồi đấy, chẳng qua bọn vương bát đản ấy thấy đi theo tôi kiếm được tiền nên không dám không nghe lời thôi chứ chả phải sùng bái khâm phục gì tôi đâu. Nếu bọn chúng mà có cách làm ăn tốt hơn à, đảm bảo phủi mông đi ngay không thèm chào một câu.”

Trâu Hiểu Lộ bật cười: “Tôi có thể lý giải rằng quan hệ bạn bè của các anh cũng kiến lập trên cơ sở tiền bạc không?”

Soái Lãng thản nhiên thừa nhận: “Chứ còn gì nữa, chúng ta đang sống trong thời đại tinh thần nghèo nàn, tín ngưỡng thiếu hụt, giá trị và mục tiêu cuộc sống đều bị đong đo bằng kinh tế, chỉ còn lại tiền chứ sao. Thế Trâu mỹ nữ có theo đuổi tinh thần cao hơn à?”

“....” Trâu Hiểu Lộ nghẹn lời, chẳng ngờ Soái Lãng không cần phải dùng tới những lời tục tĩu cũng khiến cô không nói được gì, chỉ cười che giấu xấu hổ.

Chuyến đi Trung Châu này của họ nói trắng ra cũng vì tiền thôi, liên quan gì tới cảnh giới tinh thần hay có cái gì cao xa. Nói chuyện vài câu Trâu Hiểu Lộ từ tư thế vịn vào lan can nhìn ra xa trở thành xoay người dựa vào lan can, Soái Lãng thì chưa từng nhúc nhích, nhưng đã dừng đoạn phim lại.

Trâu Hiểu Lộ xác nhận Soái Lãng không hề có ý châm biếm mỉa mai gì mình, đi thẳng vào chủ đề: “ Đúng thế, chúng ta ở điểm này có chỗ giống nhau, vậy không ngại giao lưu cái nhìn về chuyện này chứ? Nói thật là chúng tôi không hiểu mấy về Đoan Mộc Giới Bình, có điều chúng tôi lại khá hiểu những người vì tài sản của Đoan Mộc Giới Bình mà mò tới.”

“Có muốn thăm dò bài tẩy của tôi à?” Soái Lãng biết hai người này sắp hết kiên nhẫn rồi.

“Ừ, bao gồm đem cả bài tầy của mình xòe ra với anh.”

“Được, vậy cô nên nói cho tôi biết ân oán của các cô với Đoan Mộc Giới Bình, hoặc là nói ân oán giữa đám người các cô với nhau, hoặc nói đơn giản một chút là nói ân oán giữa Cty Tinh Anh với Lưu Nghĩa Minh, hai bên rốt cuộc có vấn đề gì thế? “

Trâu Hiểu Lộ đờ người tới mức lắp bắp: “Làm, làm sao anh biết?”

“Tôi đâu có biết, nhưng mà từ bữa cơm đó nhìn ra rất nhiều.” Soái Lãng nhún vai.

“Vậy anh nói xem, anh nhìn ra cái gì rồi?” Trâu Hiểu Lộ chưa hết kinh ngạc, cô vốn đem thông tin này làm bài tẩy nói ra để xòe bài đổi lấy chuyện Soái Lãng còn giấu, ai ngờ đối phương nhìn ra điều gì đó rồi.

“Cũng không có gì, tôi nghĩ Lưu Nghĩa Minh hẳn có thù oán cũ với các cô, sau đó hắn cùng Trần Kiện Trung Thiết bố cục ở hội đấu giá kiếm một mớ. Chuyện này Hoàng Tông Thắng của Viễn Thắng hẳn là cũng có tham gia, sau đó vì lợi ích ăn chia không đều mà rạn nứt... Dù sao tôi có cảm giác mấy người đấu đá tính kế nhau rất dữ.” Soái Lãng tất nhiên chỉ có thể nhìn ra xung đột, còn nguyên nhân thì ý có đọc được suy nghĩ trong đầu người ta đâu mà biết.

“Ánh mắt anh rất chuẩn, về cơ bản là thế...” Trâu Hiểu Lộ đổi tư thế, đưa tay vén áo khoác lên kiếm chỗ sạch sẽ một chút ngồi xuống, chuẩn bị nói chuyện dài: “Nhân vật quan trọng trong đó tôi nghĩ anh nhìn ra rồi, đó là Lưu Nghĩa Minh, anh biết người này không?”

“Không biết mấy.” Soái Lãng né tránh, nói thế nào cũng hơi áy náy với hắn.

“Thực ra trước kia Lưu Nghĩa Minh là tổng giám tài vụ của Cty Tinh Anh chúng tôi đấy.”

Trâu Hiểu Lộ dùng giọng điệu như hồi ức nói, chuyện phải ngược dòng về nhiều năm trước, vị tổng giám tài vụ đó tới Trung Châu để mở chi nhánh, đây cũng là một thử nghiệm mở rộng nghiệp vụ của Tinh Anh. Người này rất biết tính toán, mang 10 triệu của Tinh Anh đầu tư vào Phượng Nghi Hiên, kế hoạch đầu tư này một năm sau mới cho thấy tỉ lệ lợi nhuận rất thấp, chưa tới 4%, còn không bằng lãi suất ngân hàng.

Tổng bộ vì thế mà chất vấn, không ngờ Lưu Nghĩa Minh lại từ chức, hắn từ chức một cái khiến vụ đầu tư trở nên rất phiền toái, Phượng Nghi Hiên vì kinh doanh không tốt nợ tiền đầu tư không trả được, tổng bộ liền kiện ra tòa, kiện cáo hơn một năm mới dần lấy lại được vốn...

Soái Lãng cũng hiểu được mánh khóe trong chuyện này, đó là mượn gà người ta đẻ trứng cho mình thôi mà.

Quả nhiên Trâu Hiểu Lộ nói, khi kiện cáo kết thúc mới phát hiện Lưu Nghĩa Minh đã kết hôn với một cổ đông của Phượng Nghi Hiên, danh chính ngôn thuận thành cổ đông thứ nhất của Phượng Nghi Hiên. Trong thời gian đó không khác gì Phượng Nghi Hiên có khoản vay lãi suất thấp từ đó tạo thành bước ngoặt kinh doanh, từ một cửa hiệu làm đẹp nhỏ trở thành trung tâm làm đẹp tiếng tăm khắp Trung Châu như bây giờ.

Trâu Hiểu Lộ nói tới đó lấy ra một bản phán quyết, xem ra có chuẩn bị sẵn rồi, đó là phán quyết của tòa án nhân dân trung cấp Trung Châu, bị đơn là Thịnh Tiểu San, nguyên cáo là Trâu Hiểu Lộ.

Soái Lãng xem xong trả lại, giọng thản nhiên như không: “À, thế này không tệ, hay dở gì các cô cũng lấy lại được tiền vốn, chứ bây giờ người ta có mà dây dưa không chấp hành, các cô tìm chẳng ra.”

“Xem ra giới hạn đạo đức của anh chẳng cao.” Trâu Hiểu Lộ nửa đùa nửa thật bình luận, thu lại giấy phán quyết: “Nếu chỉ vì chuyện nhỏ này thì chúng tôi tự nhận mình xui xẻo đi, nhưng chuyện sau đó, tên vô lại đó ngày càng vô sỉ.”

Té ra sau đó tuy đã rời khỏi Cty Tinh Anh, nhưng Lưu Nghĩa Minh là người rất giỏi tâm kế, hắn tiếp tục liên lạc với các chi nhánh ở Nam Ninh, Châu Hải, Hải Khẩu, còn xúi bọn họ cùng đầu tư vào phát triển một loại dược phẩm mới. Tất nhiên lấy lợi ích lớn ra dụ dỗ, kết quả khỏi cần nói, đầu tư không khác đem tiền ném xuống sông, 200 triệu đầu tư của công ty không rõ tung tích.

“Khoan đã.” Soái Lãng nghe tới đây cắt lời: “Chuyện xảy ra ở Nam Ninh à? Có phải 4 năm trước không? Vụ đó do Đoan Mộc Giới Bình làm cơ mà.”

“Đúng, chính là lần đó, trừ Đoan Mộc Giới Bình ra còn ai có bản lĩnh lừa chừng đõ tiền, vì tổ chức vụ lừa đảo này, Đoan Mộc Giới Bình bỏ ra hàng chục triệu mua nhà xưởng, thiết bị, ngay cả chuyên viên của tổng bộ tới khảo sát cũng bị lừa. Vừa lấy được tiền đầu tư một cái, hắn vứt lại một đống hỗn loạn rồi chạy mất, vì tìm tên lừa đảo đó, chúng tôi cung cấp mấy triệu kinh phí phá án, mấy năm rồi không tìm ra...” Trâu Hiểu Lộ chán nản nói.

“Đúng là thủ pháp thường dùng của Đoan Mộc Giới Bình.”