Q3 - Chương: 065 Tâm sự đêm khuya, linh quang xuất hiện. (4)
Soái Lãng phải tặc lưỡi tán thưởng tên lừa đảo đó, trình độ bậc thầy là vậy đấy, hắn không cần nhiều trò, chỉ một trò diễn đi diễn lại thôi vẫn đánh đâu thắng đó. Chỉ là Soái Lãng không hiểu: “Với thủ pháp của Đoan Mộc Giới Bình, trừ bản thân hắn ra thì những người còn lại đều bị đá hết, vậy ý cô là Đoan Mộc Giới Bình và Lưu Nghĩa Minh liên thủ với nhau à? Ồ, tôi hiểu rồi, đây là nguyên nhân bọn họ kết thù với nhau... Lưu Nghĩa Minh bị Đoan Mộc Giới Bình đá đít, hắn không đụng vào được tiền, cho nên mới thoát khỏi sự chế tài của pháp luật... Chậc, không biết nên nói hắn may hay xui.”
“Anh thực sự rất nhạy bén đấy, vậy mà đã hiểu rồi.” Trâu Hiểu Lộ lại lần nữa chăm chú nhìn Soái Lãng ngạc nhiên: “Khi đó Lưu Nghĩa Minh chỉ là chân chạy vặt cho Đoan Mộc Giới Bình thôi, đi dụ dỗ người khác đầu tư chứ không đụng tới tiền, bị cảnh sát đương địa tạm giam mấy tháng, vợ hắn phải chạy chọt khắp nơi mới cứu hắn ra được. Lần đó chúng tôi tổn thất rất lớn, ba chi nhánh đầu tư hơn 200 triệu mất trắng, giám đốc chi nhánh Châu Hải nhảy lầu tự sát, chúng tôi phải thu hẹp nghiệp vụ cả ba chi nhánh đó, nói ra tổn thất không chỉ là 200 triệu đâu.”
“À, tên Lưu Nghĩa Minh này là quân tử mười năm báo thù không muộn, sau đó nằm gai nếm mật, tìm cơ hội dồn Đoan Mộc Giới Bình vào chỗ chết.” Soái Lãng bấy giờ mới vỡ lẽ, bảo sao Phượng Nghi Hiên lại phối hợp với Cố Thanh Trì gài bẫy Đoan Mộc Giới Bình như thế, nguyên do sâu xa ở đây.
“Đúng, kẻ này tâm tư rất sâu, sau khi ra khỏi trại giam mấy tháng, hắn tới tổng bộ Tinh Anh, đưa ra một điều kiện với tổng giám đốc của chúng tôi, muốn bán tư liệu về Đoan Mộc Giới Bình với giá 10 triệu. Nói kẻ này xuất thân phái Giang Tướng, đó là môn phái giang hồ tồn tại hàng trăm năm, chúng tôi thấy hoang đường, hơn nữa bản thân hắn là tên lừa đảo, chúng tôi tất nhiên là không tin...”
“Không lâu sau đó hẳn chuyển tới công ty đầu tư mạo hiểm ở nước ngoài. Về sau chúng tôi mới biết, công ty này cũng bị Đoan Mộc Giới Bình lừa, Lưu Nghĩa Minh biết kẻ thao túng phía sau là ai, cho nên lấy thông tin làm vốn liếng thăng tiến. Sau đó nữa chúng tôi lờ mờ biết, hắn tìm thấy dư nghiệt của môn phái giang hồ kia, cùng bày kế dụ Đoan Mộc Giới Bình về Trung Châu... Sau đó nữa thì anh biết rõ hơn tôi rồi.” Trâu Hiểu Lộ nói tới đó thì ngừng.
Soái Lãng rốt cuộc cũng xâu chuỗi được toàn bộ sự việc, Lưu Nghĩa Minh hẳn là tìm thấy đám Cố Thanh Trì và Khấu Trọng, hai bên liên hợp tổ chức hội bán đấu giá lừa Đoan Mộc Giới Bình. Không chỉ như thế, Lưu Nghĩa Minh còn toan tính sâu hơn nhiều, hắn liên hợp với Trần Kiện, kiếm cho Đoan Mộc Giới Bình một đối thủ, đó là con địa đầu xà Thượng Ngân Hà, để hai bên đánh nhau, bọn họ ở giữa trục lợi, kết quả như họ mong muốn, hai bên đều gục rồi. Trung Thiết cướp lấy nghiệp vụ của Thượng Ngân Hà, nhanh chóng lớn mạnh.
Đồng thời trong đầu Soái Lãng còn xẹt qua một mỹ nữ, thoạt nhìn như đại gia khuê tú, không kim được mà rùng mình một cái, tự lẩm bẩm: “Ân Phương Thuyên... Xem ra chuyện đã chuẩn bị từ trước, tôi đã bảo mà Thượng Ngân Hà hình như đâu dính dáng gì tới chuyện này mà bị hại thảm như vậy. Té ra là bọn họ muốn mượn tay Thượng Ngân Hà xử Đoan Mộc Giới Bình, sau đó thông qua người gài sẵn bên cạnh Thượng Ngân Hà dồn luôn vào chỗ chết...”
“Tôi xuất hiện là chuyện ngoài dự liệu, đoán chừng chỉ cần Thượng Ngân Hà và Đoan Mộc Giới Bình va chạm, Trần Mộc sẽ ra tay vào lúc quan trọng... Thế Viễn Thắng của Hoàng Tông Thắng thì sao?”
“Anh đoán đúng hết rồi đấy.” Trâu Hiểu Lộ tán thưởng: “Vậy anh có biết hội bán đấu giá hồi tháng 9 có lượng giao dịch thành công là bao nhiêu không?”
“Hình như là cao lắm, 1,1 tỷ hả? Nhưng đại bộ phận đều là tay trái bán cho tay phải thôi, nên chỉ là con số ảo.” Soái Lãng về sau có đọc báo, vẫn còn nhớ khá rõ, đám Hoa Thần Dật rõ ràng hại người khác, còn đóng vai cô vợ nhỏ bị ấm ức, đi kiện cáo khắp nơi, rùm beng một thời.
“Không thể không phục đám người Trung Châu các anh, bắt tay nhau lừa hết cả nước rồi... Có điều tôi nghe nói mấy vụ đấu giá lớn nhất không xảy ra vấn đề, ví như một miếng ngọc thời Hán bán hơn 30 triệu, một cái ấm thời Minh bán hơn 20 triệu, rồi còn có cái bình phong gì đó nữa sáng tạo kỷ lục hơn 60 triệu, bị người thần bí ở hải ngoại mua được, không xảy ra tranh chấp hay kiện cáo. Nếu tôi nói với anh người bán thành thật giữ chữ tín đó là công ty Viễn Thắng thì sao?” Trâu Hiểu Lộ thần bí nói.
Khi đó Soái Lãng chỉ chú ý tới vụ cãi vã lùm xùm kia, không quan tâm tới mấy giao dịch hoàn thành viên mãn này, nghe nói vậy không cần suy nghĩ đã nói ngay: “Rửa tiền.”
“Đúng đấy, vẫn là trò tay trái bán cho tay phải thôi, còn có tác dụng nữa là đưa tài chính phi pháp vào kênh lưu thông hợp pháp. Lưu Nghĩa Minh là một tay cao thủ thao túng tài chính, nói thẳng ra cũng là cao thủ rửa tiền. Kỳ thực người làm tài chính như chúng tôi đều am hiểu chuyện rửa tiền này.” Trâu Hiểu Lộ nhìn thẳng Soái Lãng tiết lộ thêm.
“Ồ, tôi hiểu rồi, minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương, lúc đó dư luận chỉ chú ý tới vụ lừa đảo ở hội bán đấu giá, không chú ý tới giao dịch khác. Bọn chúng chơi thủ đoạn kép, một hòn đá trúng nhiều đích, vừa lừa tiền, vừa rửa tiền lại vừa gài bẫy Đoan Mộc Giới Bình...”
”Vì rửa tiền nên bọn chúng phóng đại lượng giao dịch, giao dịch thành công nhiều càng thu hút nhà đầu tư không rõ nội tình, kích thích cho những vụ bán hàng giả khác thành công, mục đích không hề xung đột lại còn hỗ trợ nhau... Sau đó làm rùm beng lên, vừa ăn cắp la làng để rửa sạch hiềm nghi, vừa đánh lạc hướng dư luận...”
Soái Lãng phải bóp trán cảm giác đầu óc quá tải, đến giờ mấy tháng rồi mới nhìn thấy toàn cảnh vụ đấu giá kia, phục, quá phục, quả nhiên do lão già thao tác, không ai ngờ: “ Thật, thật là.. E rằng Đoan Mộc Giới Bình cũng không nhìn thấu đâu... Lợi hại, không phải là lợi hại bình thường thôi đâu.”
Cứ tưởng rằng mình đã nhìn thấu vụ lừa đảo đó, ai ngờ nó ở một tầm lớn hơn thế nhiều, ngoại trừ lợi hại ra, Soái Lãng không còn biết dùng từ gì diễn đạt tâm cảnh của mình nữa.
Đang xuýt xoa vì vụ lừa đảo hoành tráng, Soái Lãng vô tình thấy Trâu Hiểu Lộ cúi đầu buồn bã, ngạc nhiên: “Trâu mỹ nữ, hôm nay tâm trạng của cô không ổn, có phải cô bị lừa tiền đâu mà đau lòng như thế?”
“Không phải đau lòng, tâm nguyện chưa toại mà thôi.” Trâu Hiểu Lộ cười yếu ớt.
Soái Lãng càng tò mò: “Tâm nguyện gì?”