Q3 - Chương: 066 Tâm sự đêm khuya, linh quang xuất hiện. (5)
“Mấy năm qua tôi luôn cùng phía cảnh sát phối hợp điều tra tung tích tên lừa đảo đó, vậy mà đợi chúng tôi có được tin thì hắn đã tự sát thân vong. Thực ra tôi nghĩ anh hiểu lầm tôi rồi, thân phận của tôi chỉ là một người làm công cao cấp, tiền lương chưa đủ mua nổi nhà ở Bắc Kinh.”
“Người lập ra Cty đầu tư Tinh Anh là cha của tổng giám đốc Từ, đây là công ty kiểu gia tộc, dù tiền có tìm được về cũng chẳng liên quan mấy tới tôi, cùng lắm được chút tiền thưởng.”
Giọng Trâu Hiểu Lộ thoáng chút bi thương, tâm nguyện kia không nói ra, mà quanh co hỏi: “ Có một số người chẳng được cao ngạo vẻ vang như bề ngoài đâu, ví như tôi đây này. Anh nói không sai, trước kia tôi có một tâm nguyện thúc đẩy tôi làm chuyện này, có điều bây giờ tâm nguyện đó biến mất rồi, chỉ còn lại phần thưởng không nhiều kia, anh có thấy buồn cười không?”
Soái Lãng thấy Trâu Hiểu Lộ quay đầu sang bên như che giấu cảm xúc, y sinh linh cảm chậm rãi hỏi: “Người nhảy lầu ở Châu Hải là gì của cô?”
Trâu Hiểu Lộ rốt cuộc không kìm nén được cảm xúc, tiếng thút thít khẽ truyền ra: “Cha tôi.”
A, Soái Lãng thật không ngờ, cũng chẳng biết phải nói sao.
Thời gian trôi đi, nỗi đau không còn khiến người ta muốn khóc lớn nữa, ngược lại Trâu Hiểu Lộ cười trong nước mắt: “Cuộc đời tôi giống như một câu truyện cũ rích, cha chết mẹ lấy người khác, vốn là công chúa nhỏ trong nhà, cuộc sống êm ấm, thoáng cái vì biến cố đó gần như bị ném ra ngoài cuộc đời, chỉ biết dựa vào khuôn mặt xinh đẹp kiếm bát cơm.”
“Tôi biết, tôi không có bản lĩnh để báo thù, có điều tôi luôn muốn tìm tên lừa đảo đó để hỏi hắn, vì sao phá hỏng gia đình hạnh phúc của chúng tôi? Khi tôi biết hắn chọn phương thức tự sát giống cha tôi, tôi ngồi trong văn phòng mà khóc... Thực ra, dù tôi tìm được hắn thì sao nào? Kết quả vẫn là thân bất do kỷ, từ ngàn dặm xa xôi đi tìm một thứ chẳng biết có tồn tại hay không?”
“Không nên tồn tại thì hơn, nếu nó xuất hiện, nói không chừng trong tương lai bi kịch như cha cô sẽ còn phát sinh...” Soái Lãng thở dài, bắt nguồn từ một sự kiện mấy chục năm trước, sinh ra thứ quái thai như Đoan Mộc Giới Bình, y chỉ muốn chuỗi thù hận này kết thúc, không xảy ra bi kịch nào nữa.
“Hừ, tôi rất chướng mắt với kiểu làm bộ làm tịch của anh, cứ như ai nấy đều thèm khát số tiền kia, chỉ mỗi mình anh siêu thoát vậy... Thật muốn để hơn tỷ kia trước mặt anh, xem anh có động lòng không.” Trâu Hiểu Lộ tựa giận dỗi xì một tiếng.
“Động lòng chứ, sao không động lòng cho được, có điều động lòng và thò tay ra lấy lại là chuyện khác.” Soái Lãng nói một câu khách quan.
“Vậy tôi hỏi anh nhé, rốt cuộc anh nắm chắc chuyện này bao nhiêu?” Trâu Hiểu Lộ nghiêm mặt hỏi.
“Ý cô là gì? Định cảnh cáo tôi hậu quả nghiêm trọng à?”
“Không, tôi không có ý gì cả, tôi chỉ thấy, nếu như không nắm chắc thì không cần làm cái chuyện vô nghĩa này nữa, tổng giám đốc Từ sắp hết kiên nhẫn rồi.”
Soái Lãng thoải mái nói: “Vậy chẳng phải tốt à, ngày mai các cô cứ đuổi bọn tôi đi, chi tiêu mấy ngày qua tôi tự chịu, chúng ta đường ai nấy đi.”
“Ý anh là gì?” Đến lượt Trâu Hiểu Lộ hỏi câu này: “Có phải anh hoàn toàn không muốn tìm thấy không?”
“A, cuối cùng cô cũng hiểu ra rồi đấy.” Soái Lãng nhởn nhơ nói một câu làm người ta tức điên: “Cô đừng chỉ biết dụ hoặc tôi, Trâu mỹ nữ, nếu tìm thấy số tiền đó cô có động lòng không, họ có thể cho cô bao tiền, có đủ để mua nhà ở Bắc Kinh không, hay là còn cho cô thêm cả xe?”
“Anh cười nhạo tôi à?”
“Không, tôi đang bảo vệ cô, không tìm thấy với hai bên chúng ta đều là kết cục tốt, chúng ta có thể tiếp tục cuộc sống hiện giờ. Nhưng nếu tìm thấy rồi sẽ xảy ra chuyện gì, tôi thực sự không dám tưởng tượng. Nhất là với người vùng ngoài tới như cô, có thể an toàn rút lui không cũng là vấn đề.”
“Ồ, thế thì tôi phải cám ơn anh kia đấy.” Trâu Hiểu Lộ hoàn toàn chẳng có ý cám ơn dài giọng nói.
“Đừng khách khí, dù sao tôi cũng có biết ở đâu đâu.” Soái Lãng trả lời rất vô tâm.
Chút cảm thông, lý giải cùng với ấm áp đã biến mất qua mấy câu vừa rồi, đêm càng khuya, trời càng lạnh, ánh trăng nhợt nhạt chiếu lên đôi nam nữ đơn độc ở bên nhau lại thiếu chút không khí nên có của người khác giới.
Trâu Hiểu Lộ càng nhìn Soái Lãng càng thấy kỳ quái, người này tựa như chứa vô số câu đố, y càng nói không biết càng có cảm giác giấu đầu lòi đuôi. Có điều y nói cũng đúng, chẳng tìm thấy gì cả có lẽ là kết cục tốt, vì cuộc sống tiếp tục mà không có gì thay đổi, nếu tìm ra số tiền lớn đó, sẽ xảy ra chuyện gì không ai nói rõ được.
Chuông điện thoại reo, hai người cùng sờ di động của mình, là điện thoại của Trâu Hiểu Lộ, tựa hồ có chuyện gấp, cố đứng dậy định đi, vẫn quay đầu bảo với Soái Lãng: “Điện thoại của tổng giám đốc Từ, khả năng tìm thấy rồi, cảnh sát tìm thấy, trong két bảo hiểm của ngân hàng Trung Tín, chúng tôi về thành phố ngay đây, tổng giám đốc bảo các anh tự tiện. Anh toại nguyện rồi nhé.”
Nói rồi vội vàng chạy đi, tới lối ra còn nhìn Soái Lãng vẫn ngồi im không nhúc nhích, sau đó biến mất.
“Giả.”
Soái Lãng tự lẩm bẩm, nếu như là cảnh sát tìm thấy thì chắc chắn là dựa vào lời khai của Từ Phượng Phi, sau đó lần ngược theo camera giám sát tìm ra.
Có điều Soái Lãng dám nói là giả, nếu tìm ngân hàng bảo quản thay, tùy tiện tìm ngân hàng nước ngoài là được, với mối thù sâu như biển của Đoan Mộc Giới Bình với xã hội này, làm gì để cho quốc khố được lợi, hắn bỏ chạy còn luồn lách trong ngõ cũ không có camera, vậy mà làm chuyện này lại để camera ghi lại.
Dù không có bất kỳ tin tức nào để phán đoán thì Soái Lãng cũng khẳng định là giả, một cái bẫy, một vụ lừa đảo khác, một đạo cụ hắn chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo chưa thực thi? Bất kể là cái gì, cũng không phải là tài sản hắn để lại.
Lại mở đoạn phim kia xem lần nữa, là khung cảnh cuộc gặp lần cuối y gặp Đoan Mộc Giới Bình, thực ra tất cả những lời Soái Lãng nói với đám người kia nghe thì hợp lý thực chất đều là thứ vớ vẩn. Mọi thứ không hề phức tạp, nếu có thì ở ngay trong cuộc đối thoại này, không cần tổ chức nhân lực tìm kiếm; nếu không có, tất nhiên khỏi nói rồi.
Khả năng không có rất cao, hắn chỉ muốn dùng một lời nói dối để giải quyết mọi thù mới nợ cũ sau khi chết thôi.
Nói chuyện với Trâu Hiểu Lộ một hồi, Soái Lãng thực sự thu được cảm ngộ mới, thực sự như y nói, không tìm ra là kết quả tốt nhất cho mọi người rồi, dù không cam tâm, cùng với thời gian trôi đi, tất cả cũng bị xóa mờ thôi, kể cả cái tên Đoan Mộc Giới Bình.
Vì thế lần này Soái Lãng nghe nhưng chẳng hề để tâm, bên tai vang vọng câu nói "Bài từ thật hay, như chuyên môn viết cho cha tôi vậy, đáng tiếc thanh danh của tôi quá tệ hại, tôi không muốn vấy bẩn mộ cha tôi. Tôi không muốn dùng cái tên Đoan Mộc Giới Bình này nữa, sau khi tôi chết, tôi hi vọng đó là bia không tên, nếu là hũ tro cốt, tôi hi vọng nó cũng không có tên. Khi tôi sống đã chịu hết mọi sỉ nhục, không muốn chết rồi còn bị phỉ nhổ... Cậu có thể giúp tôi không?"
Đột nhiên Soái Lãng bật dậy như cương thi thức tỉnh trong mộ.
Bà mẹ nó, mình biết tên lừa đảo đó giấu tiền ở đâu rồi.