Q3 - Chương: 067 Để tâm sơ xuất, vô tâm lại được. (1)
Trời tờ mờ sáng, sương mù lãng đãng bao phủ mặt đất, khi mà những người tham gia cuộc sống về đêm đã mệt mỏi trở về nhà ngủ, người bình thường chưa thức dậy, đường phố vắng vẻ, một chiếc xe Hồng Kỳ đi vào bãi đỗ xe rộng rãi của tổng bộ Viễn Thắng.
Xe còn chưa dừng hẳn thì từ những chiếc mấy cánh cửa xe đã vội vàng mở ra, Lưu Nghĩa Minh văn nhã, Trần Kiện hung hãn, Lăng Duệ Phong tiêu sái phong độ, cùng với Từ Tiến Đĩnh kiêu ngạo...
Mấy người bọn họ gần như cùng lúc từ trong xe đi ra tiến về phía chiếc Hồng Kỳ. Không phải ai cũng thích khoe khoang tài sản, chiếc xe này tuy bình thường nhưng về ngồi trong xe là Hoàng Tông Thắng mà trở nên không tầm thường.
Huống hồ còn có chuyện không tầm thường xảy ra, mấy vị tổng giám đốc lúc này đứng giữa gió lạnh, dù ngủ trong xe nhưng ngủ chẳng ngon, người dụi mắt người ngáp dài, miễn cưỡng lấy tinh thần đón Hoàng Tông Thắng, chẳng khách sáo hay hàn huyện gì, liên tục hỏi "Có tin tức rồi sao tổng giám đốc Hoàng?"," Thế nào rồi tổng giám đốc Hoàng?"," Đã xác nhận chưa..."
Hoàng Tông Thắng chỉ phẩy tay ý bảo vào công ty rồi nói, bảo an mở cửa kính chờ sẵn, đến khi đi vào thang máy chuyên dụng, ông ta mới lên tiếng: “Chuyện tìm được thì chắc chắn rồi, xảy ra vào 9 giờ tối hôm qua, cảnh sát căn cứ vào lời khai của Từ Phượng Phi, huy động lượng lớn lực lượng quả nhiên là thấy Đoan Mộc Giới Bình đi vào ngân hàng Trung Tín, thời gian là ngày 3 tháng 10 năm ngoái. Ở đây tôi có ảnh chụp, tối qua có một trung đội cảnh sát bao vây chặt ngân hàng, mọi người xem đi.”
Ảnh chất lượng không tốt, chụp bằng điện thoại trong đêm tối, song vẫn thấy cảnh đèn xanh đỏ dày đặc như sắp đi đánh trận, mọi người truyền tay nhau xem, lòng ai nấy nguội lạnh, nếu rơi vào tay cảnh sát thì coi như chấm hết rồi.
“Tổng giám đốc Hoàng, rốt cuộc cảnh sát lấy được chưa?” Cả người luôn điềm tĩnh như Lưu Nghĩa Minh cũng không nhịn nổi.
“Chưa rõ, tin tức bị phong tỏa rất chặt, tối hôm qua tôi gọi cho rất nhiều người nhưng không thăm dò được gì cả, đến 0 giờ sáng thì cảnh sát mới lấy đồ từ ngân hàng đi, đem kiểm nghiệm, phân tích, phải mất mấy tiếng cơ... Mọi người đợi đi.” Hoàng Tông Thắng lòng phiền loạn, không muốn nói nhiều, rời thang máy dẫn cả đám người vào văn phòng của mình.
Lúc này vẫn còn quá sớm, mấy tiếng nữa mới tới giờ đi làm, trong công ty vắng tanh, không có một bóng người, nên nói chuyện cũng không phải kỵ húy gì cả. Từ Tiến Đĩnh giục: “Tổng giám đốc Trần, người của anh không ít, nghĩ cách đi chứ, không thể trơ mắt nhìn chuyện này hỏng được.”
“Anh nói nhảm đấy à, nhân thủ của tôi đúng là không ít, nhưng tôi có điên đâu mà cướp đồ từ tay cảnh sát! Hay là tôi cấp người cho anh, anh tổ chức người đi mà cướp nhé?” Trần Kiện bực tức nói một câu thả mình xuống ghế sô pha.
Lăng Duệ Phong nôn nóng hỏi: “Tổng giám đốc Hoàng, ngân hàng Trung Tín dễ dàng để cảnh sát mang đồ đi vậy sao?”
Hoàng Tông Thắng suýt thì chửi ngu ngốc, hơi khó chịu đáp: “Về lý luận thì không làm được, nhưng trong thực tiễn thì được, không cần biết anh chơi quy tắc gì, quy tắc thương nghiệp, quy tắc ngầm, gặp phải mệnh lệnh hành chính là phải dẹp đường hết. Có sở công an tỉnh ra lệnh, có chính phủ phối hợp, ai không dám nghe lời.”
Tin tức coi như xác thực rồi, nếu không cảnh sát đâu cần dùng tới cả lệnh hành chính như vậy, thứ này đúng là quyền lực thật, nhưng song hành với nó là nguy hiểm, nếu không có thông tin chính xác tới mức độ nào đó, không thể tùy tiện dùng. Thế nên Từ Tiến Đĩnh nghe vậy thì bớt lo: “ Vụ công ty chúng tôi bị lừa ở Nam Ninh được lập án, chúng tôi còn cung cấp rất nhiều kinh phí phá án, nói thế nào công an cũng phải trả cho chúng tôi phần nào chứ.”
“Ê này, anh nghĩ xa quá nhỉ.” Trần Kiện nổi nóng, chỉ muốn đấm tên này gãy răng, bao người ở đang lo sốt vó đây này.
“Như nhau cả thôi.” Lão Từ khịt mũi coi thường: “Các anh có tin tức nhanh như vậy là có con đường khác rồi, có lại không chia sẻ cho tôi, để tôi bỏ tiền oan ra nuôi mấy thằng tiểu lưu manh ăn chơi. May mà cảnh sát tìm thấy chứ các anh tìm thấy có khi tôi chẳng biết gì.”
Hoàng Tông Thắng lòng cồn cào nên chẳng buồn để ý hai người này đấu khẩu, Lưu Nghĩa Minh lên tiếng khuyên: “Đừng tranh cãi nữa, chuyện cấp bách hiện nay là xác nhận có phải cảnh sát tìm thấy hàng thật rồi không, nếu đúng, chúng ta có thể đường ai nấy đi rồi.”
“Vậy anh nói có khả năng là hàng giả sao?” Lăng Duệ Phong nghe ra.
“Đương nhiên rồi, Đoan Mộc Giới Bình là kẻ lấy lừa gạt làm cuộc sống, lấy lừa gạt làm thú vui, trên người hắn rốt cuộc có bao nhiêu hàng thật, bao nhiêu hàng giả, có quỷ mới biết. Tôi tiết lộ cho mọi người biết tin này, tài sản của Đoan Mộc Giới Bình tuyệt đối không chỉ có một cái đâu, người cẩn thận như hắn, không bao giờ để hết trứng vào cùng một giỏ.” Lưu Nghĩa Minh khẳng định.
Hoàng Tông Thắng hơi ngả người tới: “Nghĩa Minh, ý cậu là hắn không chỉ có một chỗ giấu tài sản?”
“Tôi chỉ dám nói với mọi người rằng, Đoan Mộc Giới Bình còn sở hữu cả những tác phẩm nghệ thuật như tranh họa, đồ ngọc. Trước Giải Phóng nhà hắn vốn là một nhà đại phú của Trung Châu, cha hắn là chuyên gia kim thạch, sưu tầm cả đời rất phong phú. Thời Cách Mạng Văn Hóa, bị Hồng Vệ Binh xét nhà lấy đi rất nhiều, bao năm qua hắn luôn đi thu hồi lại tài sản của gia đình mình, những thứ này giá trị không nhỏ.... Bởi thế, trước tiên chúng ta phải xác định xem, thứ cảnh sát thu được là cái gì?” Lưu Nghĩa Minh tiết lộ làm mọi người sáng mắt, tên này có vẻ biết về Đoan Mộc Giới Bình vô cùng cặn kẽ.
“Mọi người bình tĩnh, kiên nhẫn mà đợi.” Hoàng Tông Thắng cầm di động lên, giống như đang gửi tin nhắn, mọi người hiểu ý đều không hỏi nữa, điều có thể làm bây giờ là đợi mà thôi.