← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 068 Để tâm sơ xuất, vô tâm lại được. (2)

Trời sáng dần, Trâu Hiểu Lộ mở cửa xe đi xuống, làm mấy động tác thể dục duỗi người, vẫn chưa tới giờ đi làm, bãi đỗ xe cách đường cái một khoảng cho nên càng thêm trống vắng thoáng đãng. Tổng giám đốc Từ đi rất lâu rồi mà chưa có tin tức gì, sớm biết thế này chẳng bằng nghỉ ở sơn trang một đêm mới về, giờ hay rồi, ở trong xe suốt cả đêm, rốt cuộc không được việc gì cả.

Trâu Hiểu Lộ bình thường ít luyện tập lắm, ở tuổi của cô còn chưa cần thiết dựa vào những thứ đó duy trì vóc dáng, vì thế đứng một lúc đã thấy lạnh không chịu nổi chui vào xe, buồn chán lấy di động ra xem. Đột nhiên có một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, bấm số Soái Lãng, được luôn... Trong lòng cô đang nghĩ, có phải người này đang rất thất vọng, tới mức cả đêm ngủ không ngon không?

“Hử, ai đấy... Mẹ nó, mới sáng ngày ra đã gọi điện là sao?” Trong điện thoại truyền ra cái giọng ngái ngủ, gắt gỏng vì bị phá rối.

Trâu Hiểu Lộ thất vọng, nghe là biết người này ngủ ngon lắm, thế là cô đâm khó chịu, tên này là heo à, sao có thể vô tư vô lo đến mức đó được: “Tôi, Trâu Hiểu Lộ đây, không nghe ra à?”

“Ừ, nghe ra rồi, có chuyện gì?” Bên kia vẫn mơ màng làu bàu, chẳng coi trọng.

“Không có chuyện gì cả, chỉ muốn nói với anh, tôi sắp đi rồi.” Trâu Hiểu Lộ nói dối thăm dò.

“À... Thế thì lên đường cẩn thận nhé.” Soái Lãng tạm biệt luôn: “Ngủ đây.”

“Này, đừng cúp điện thoại... Tôi chỉ muốn nói với anh, cảnh sát đã tìm thấy nơi cất giấu rồi, thứ thu hoạch được nhiều lắm, lần này chúng tôi có hi vọng thu hồi số tiền bị lừa rồi.” Trâu Hiểu Lộ nhất định muốn kích thích Soái Lãng, cảm giác tối hôm qua mình ở trước mặt người này mất điểm rất nhiều, thấy sức hút của mình suy giảm rồi, cô chẳng nghe ra tên háo sắc đó có chút lưu luyến nào hết.

“Có cứt chó ấy mà tìm được, thứ của Đoan Mộc Giới Bình rơi vào tay ai chứ không bao giờ rơi vào tay cảnh sát... Dù là vào tay cảnh sát, các cô chẳng có gì đâu mà mơ.” Soái Lãng khinh bỉ.

Trâu Hiểu Lộ rốt cuộc có chút thỏa mãn coi đây như vịt chết tới nơi rồi mà vẫn mạnh miệng, mắng: “Anh nói ra những lời ô uế chỉ chứng minh anh là kẻ bất học vô thuật, trong lòng không phục. Đừng làm cái vẻ dửng dưng với tôi, nếu anh mà biết, thế nào chẳng vội vàng đổi thành tiền mặt.”

“À, té ra cô gọi điện thoại chỉ để chứng minh tôi cũng mê tiền như cô chứ gì? Không cần chứng minh, tôi đúng là người mê tiền, tôi còn nói với cô, nơi giấu tiền nói không chừng chỉ một mình tôi biết, tôi thực sự sắp phát tài rồi.”

“Cái gì, anh biết à? Ở đâu?”

“Cái này, chậc chậc, nói qua điện thoại không tiện đâu, cô về sơn trang, tới phòng tôi, chui vào trong chăn, tôi thì thầm cho mà nghe.”

“Đồ lưu manh.”

Vốn định trêu chọc đối phương, ai ngờ bị đối phương trêu lại, Trâu Hiểu Lộ tức tối chửi một câu ném luôn điện thoại đi.

......................................................

......................................................

Đúng 8 giờ, mặt trời đã vươn qua núi chiếu ánh sáng chẳng có tí nhiệt lượng nào xuống nhân gian, viện nghiên cứu kỹ thuật trang bị của sở công an tỉnh được canh phòng nghiêm ngặt nghênh đón một đội xe quy cách rất cao, 7 chiếc xe đen nhánh, toàn bộ là Audi.

Phó sở trưởng Lưu phụ trách điều tra kinh tế đi xuống trước tiên, theo sau là lãnh đạo của cục công an thành phố và ban đầu tra kinh tế tỉnh, thành. Được xử trưởng Hứa của viện nghiên cứu tháp tùng đưa lên tầng 4, tới phòng cách ly.

Xử trưởng Hứa giới thiệu sơ qua tình hình, đại để là trải qua tác chiến liên tục của nhiều đơn vị, bọn họ phân tách ra được mấy trăm tiếng ghi hình Từ Phượng Phi và Đoan Mộc Giới Bình khi ở Trung Châu. Cuối cùng thông qua đối chiếu nghiệp vụ, khóa được mục tiêu ở ngân hàng Trung Tín, lại thông qua thời gian tiến vào ngân hàng, tìm ra được két bảo hiểm Đoan Mộc Giới Bình ký gửi ở ngân hàng. 0 giờ đêm hôm qua bọn họ mang về, phân tích, kiểm nghiệm, mở khóa, toàn bộ quá trình đều diễn ra trong trạng thái bảo mật cao độ.

Phó sở trường Lưu nhấn mạnh, lãnh đạo tỉnh đang đợi báo cáo, mấy chục vụ án lừa đảo trong toàn quốc cũng đợi kết quả, nếu chỉ bắt được người mà không tìm ra tiền thì không cách nào ăn nói với quảng đại quần chúng.. v... v....v.... Một đống lời phế thải không qua đầu vẫn nói ra được.

Tầng cách ly có đặc cảnh ôm súng bảo vệ, đi vào gian cách ly, người trong phòng đứng cả dậy chào, phó sở trưởng Lưu hiền hòa phất tay bảo không cần, hỏi tình huống, không ngờ không ai đáp, tất cả nhìn nhau đùn đẩy, làm ông ta không vui: “Có sao nói vậy.”

“Đồ giả ạ.” Một cảnh sát già nói, chỉ túi niêm phong tang vật đầy phòng, toàn là trái phiếu.

“Giả sao? Không phải tối hôm qua các anh... À không, sáng nay các anh còn nói là thật à, sao lại thành giả?” Phó sở Lưu thoáng cái thay đổi thái độ lên giọng, thấy bẽ mặt lớn rồi, tin tức này đã báo tới tỉnh, giờ ăn nói ra sao.

“Chúng tôi kiểm tra sơ bộ không phát hiện ra nghi vấn gì, vì thận trọng cho nên chúng tôi ngay trong đêm mời chuyên gia trong nghề tới kiểm nghiệm.”

Viên cảnh sát già quay đầu cầm một tờ trái phiếu lên: “ Mô phỏng với độ chính xác cực cao, bằng mắt thường không cách nào phân biệt, nhưng chúng tôi sử dụng thiết bị chống giả chiếu qua, máu hiện lên là màu đỏ sẫm, trong khi đồ thật màu đỏ, khác biệt rất nhỏ....”

“Tôi giám khẳng định số trái phiếu này tới từ Philippin, đó là trung tâm làm giả trái phiếu toàn thế giới. Cảnh sát Mỹ năm ngoái phá được một vụ lừa đảo trái phiếu trị giá tới 2000 tỷ, mà đầu nguồn là Philippin... Mọi người xem, đây là ghi hình kiểm trắc tối qua, khác biệt tuy rất nhỏ, nhưng chắc chắn là giả...

Đã là đồ giả rồi thì phó sở trưởng Lưu làm gì có tâm trạng mà xem chứ, hừ mạnh một tiếng, chắp tay sau lưng đi luôn, nhân viên theo cùng cũng không nói câu nào cũng đi theo, bỏ lại cả đám đồng chí đã vất vả xuyên đêm không được một lời tử tế.

Ra tới cổng, phó sở trưởng Lưu nhìn đặc cảnh ôm súng đứng trang nghiêm cũng chướng mắt, phất tay: “Rút đi, rút đi, còn chưa đủ mất mặt hay sao mà còn đứng đây làm dáng hả? Lão Trịnh, Lão Trịnh đâu?”

“Phó sở Lưu, có tôi.” Trịnh Quan Quần chen qua đám đông đi tới.

Phó sở trưởng Lưu ôm vai Trịnh Quan Quần nhỏ giọng an bài: “Phong tỏa nghiêm ngặt tin tức, anh tổ chức buổi thảo luận vụ án, nhanh chóng công bố phương án bù đắp, đừng để phía ngân hàng có cớ cắn trả chúng ta lạm dụng quyền lực.”

Trịnh Quan Quần gật đầu, có chút khó xử, sợ trọng trách này đè lên đầu mình, ông vốn sắp nghỉ hưu rồi, cứ thế này e tuổi già khó yên.

Đội xe vừa đi, một tin nhắn âm thầm truyền đi.