← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 069 Để tâm sơ xuất, vô tâm lại được. (3)

“Toàn bộ trái phiếu là giả!” Hoàng Tông Thắng cầm điện thoại lên đọc tin nhắn, mừng ra mặt.

Cả phòng đang ăn bữa sáng do Trâu Hiểu Lộ mua về tức thì mừng quá nổi, nhìn nhau hưng phấn tới không nói thành lời, vẫn là Trần Kiện chùi miệng cười ha hả: “Tôi đã bảo mà, Đoan Mộc Giới Bình thấy ai lừa người đó, gặp thần lừa thần, gặp ma lừa ma, làm sao dễ bị cảnh sát moi ra dễ đến thế.”

“Có lý, đến khi chết rồi lại để tiền rơi vào tay cảnh sát thì không có lẽ trời nữa.” Từ Tiến Đĩnh nói đùa, tạm thời quên đi chuyện không vui vừa xong.

Đang lúc cả phòng hưng phấn cười nói rôm rả, bất ngờ Hoàng Tông Thắng gọi tên Lưu Nghĩa Minh: “Nghĩa Minh, cậu từng tiếp xúc với Đoan Mộc Giới Bình, tôi thấy chuyện này cần cậu mưu tính một phen.

“Tôi á?” Lưu Nghĩa Minh lắc đầu, đánh mắt về phía Từ Tiến Đĩnh, sau đó ăn tiếp.

Lão Từ giãy nảy: “Nhìn tôi làm cái gì, đừng mong tôi tiếp tục bỏ tiền nuôi mấy thứ đó, bọn chúng trừ chuyện chính không làm thì cái gì cũng làm.”

Mọi người bật cười, hơn nữa rất đồng tình với cảnh ngộ của Lão Từ, từ thông tin bọn họ thu được sau nhiều ngày quan sát thì cái đám đó đúng là quá nát, đổi là họ cũng chẳng chịu nổi.

Chuyện này chẳng ai thèm để ý, đều lo tiếp theo nên làm gì, cảnh sát hành động nhanh như thế đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho họ, chỉ sợ đêm dài lắm mộng.

Bữa sáng ăn qua loa cho xong, Hạ Bội Lan và Trâu Hiểu Lộ giúp thu dọn, Hoàng Tông Thắng căng thẳng cả đêm có chút mệt mỏi, song vẫn mở bản đồ thành phố, gọi mọi người tới.

“Mọi người cùng thảo luận xem... Chuyện này tôi không cần giấu riêng làm gì, mấy điểm cảnh sát đang tra ở đây, hắn tới Huỳnh Dương 3 ngày, tháng 10 ở tại Tương Trang, cách Trung Châu hơn 40 km, ở Trung Châu thì chủ yếu ở tại tòa nhà Bưu Điện, biệt thự Sâm Đào, thậm chí còn thuê nhà trong khu tập thể chính phủ... Nơi cuối cùng dừng chân là Tiểu Lãng Đề... Cứ tính cả Bắc Mang vào, mọi người thấy nơi nào có khả năng thành chỗ Đoan Mộc Giới Bình giấu tiền? Chúng ta không thiếu nhân thủ, chỉ thiếu chỉ huy, không thể chạy loạn khắp thế giới được.”

“Thế này thì khó quá, khác nào bao gồm từ nam tới bắc Trung Châu luôn rồi.” Lăng Duệ Phong nhìn bản đồ mà nản.

“Đúng thế, anh bảo tôi gọi mấy trăm người tới đào ba thước đất lên tìm thì dễ, chứ không thể đào bừa thế này.” Trần Kiện xoa cái đầu trọc.

Hoàng Tông Thắng chẳng hi vọng gì vào mấy tên này, chỉ nhìn Lưu Nghĩa Minh, Lưu Nghĩa Minh ít khi lên tiếng cau mày: “Đều không phải đâu, phải có chỗ chúng ta bỏ sót, hắn chắc chắn để lại cái gì đó, điểm này tôi chưa bao giờ hoài nghi, chỉ là chúng ta chưa bắt được trúng mạch của hắn thôi, để tôi nghĩ xem.”

Đùng 9 giờ, trải qua 2 tiếng bôn ba, Soái Lãng rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng thành phố Trung Châu trong tầm mắt, mấy anh em bị bỏ lại hết ở sơn trang Tung Phong rồi.

Kỳ thực khi nhận điện thoại của Trâu Hiểu Lộ thì Soái Lãng đang trên đường, không mặt đối mặt, y có thể phóng túng trêu đùa Trâu mỹ nữ, cảm giác rất sướng, còn cười tự đắc trên xe rất lâu.

Không vào thành phố, xe tới thẳng nghĩa trang Bắc Mang, giờ y nghĩ ra càng nhiều lý do, hay nói cách khác thấy càng nhiều mâu thuẫn. Thứ nhất, nếu như Đoan Mộc Giới Bình coi cái chết như không, vì sao không tự sát ngay lúc bị bắt mà đợi sau khi gặp mình mới chết, có thâm ý gì sao?

Mâu thuẫn thứ hai, nếu tên này thực sự định chết đi một cách lặng lẽ, vì sao còn để lại cho cảnh sát bao vụ án dang dở như thế, khai báo hết ra rồi chết, chẳng phải mọi thứ nhanh chóng chìm xuống à? Điều này chứng tỏ hắn chẳng sái thoát như bề ngoài.

Mâu thuẫn thứ ba, nếu chẳng còn bận tâm gì nữa, bia vô danh, hũ không tên, thế sao lại còn muốn chôn ở quốc mộ Bắc Mang? Vậy hẳn Bắc Mang có vấn đề... Tên khốn này để đáp án ngay trước mắt, khiến người ta không nhìn ra rồi cười trộm đây. Soái Lãng khá hiểu những hành vi hại người không lợi mình này, đổi góc độ khác mà nói, chuyện này cũng giống như y thích chơi ác vậy, khiến người ta có cảm giác ưu việt về trí tuệ.

Soái Lãng càng đi càng khẳng định, càng đi càng hưng phấn, tới cổng nghĩa trang rồi, đỗ xe nhảy xuống, chạy nhanh tới ban quản lý. Chạy được vài bước nhận ra làm thế không hay, dừng lại điều chỉnh hô hấp, điều chỉnh tâm thái, sau đó mới bình thản như không gõ cửa ban quản lý.

Nơi này cũng giống nơi bán nhà vậy, cũng thảo luận một mét vuông bao tiền, hướng thế nào, vị trí ra sao... Gõ hồi lâu không ai mở cửa, thò đầu vào tức điên, đám này còn tệ hơn đơn vị của mình, chẳng ma nào đi làm hết.

Hậm hực lang thang ra cổng nghĩa trang, gác cổng là ông già trên 60, Soái Lãng chỉ tốn hai điếu thuốc là thành công bắt chuyện rồi. Ông già cho rằng Soái Lãng tới đặt chỗ, còn thở dài an ủi y kiềm chế bi thương, nói cái gì mà chớ quá đau lòng lưu luyến, tới nơi đây chỉ còn nắm xương thôi, chẳng còn lại gì đâu, ông ta trông nghĩa trang bao năm chẳng từng một lần gặp hồn ma bóng quế.

Soái Lãng tức vẹo mũi, vẫn phải nói xuôi theo ông ta: “Bà nội cháu năm nay trên 80, thế là hỉ tang rồi ạ... chú này, ở đây vẫn còn mộ chứ nhỉ?”

“Có công trình kỳ khai phát hơn mười nghìn vị trí chôn cất, giá thị trường đang lên vèo vèo, may người chết chẳng chiếm nhiều đất chứ nếu không còn đắt hơn giá nhà người sống.” Ông già vừa hút thuốc vừa cảm khái.

Soái Lãng vờ làm chàng trai chưa trải đời lần đầu lo tang sự: “Chú này, cháu thấy bia không tên nhiều lắm, là sao thế?”

“Nhiều chứ, nếu không sao phải mở rộng công trình kỳ hai, mộ sống đều là bia không tên.” Ông già buồn chán cho nên không ngại người ta hỏi đông hỏi tây: “ Cậu có biết bao nhiêu ngôi mộ cắm bia không tên không? Hơn 6000 đấy, không phải chuẩn bị hậu sự đâu, có rất nhiều người đầu cơ đợi được giá thì bán, nhất là mấy chỗ tốt, tranh dữ lắm.”

Soái Lãng nghe được "bí mật thương nghiệp" này thì tái mặt, má nó, hơn 6000 cái thì làm sao mà tìm chứ, thằng cha hại người quá.

“Chàng trai, làm sao thế?” Ông già quan tâm hỏi: “Sắc mặt cậu không tốt, trúng gió à, có cần xoa ít dầu không?”

“Dạ, không ạ, hôm qua thiếu ngủ thôi ạ.” Soái Lãng xua tay, thấy ông già hay chuyện nên thoải mái hỏi: “ Thế có hũ tro vô danh chú nhỉ?”

“Ừ có chứ, quá hạn không trả tiền quản lý đều rút tên, cả ngôi nhà kia có mà đầy, dưới hầm còn có một đống.”

Ông già chỉ ngôi nhà trong khuôn viên nghĩa trang làm Soái Lãng nhìn mà muốn chôn mình luôn cho rồi, sắc mặt càng khó coi thêm vài phần.

Người ta lại nghĩ y là quỷ nghèo, lo tiền an táng, an ủi: “Chàng trai, đừng quá cầu kỳ cái ma chay phải rình rang mới là có hiếu, người chết như đèn tắt, nhớ ở trong lòng là được rồi. Quan trọng vẫn là người sống, nếu kinh tế không dư dả thì mua chỗ đặt tro cốt là được, giờ giá mộ cao không kham nổi....”