← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 070 Để tâm sơ xuất, vô tâm lại được. (4)

Cám ơn ông già xong, Soái Lãng nói muốn đi quanh xem thế nào đã, ông già liền chỉ đường cho y đi.

Bắc Mang được coi là nơi phong thủy tốt, vì thế người người tới đây tranh giành, khiến diện tích mỗi ngôi mộ bị hạn chế, nhìn sơ qua chỉ thấy rừng bia san sát, cứ đi vài bước là thấy bia không tên. Soái Lãng phải phục tên lừa đảo đó, hắn mà chôn tài sản ở đây thì ai dám tới đào? Nhiều như thế, tìm thế nào? Hắn chắc chắn không dùng cái tên Đoan Mộc Giới Bình...

À, tên... Soái Lãng nhớ lại câu "Tôi không muốn dùng cái tên Đoan Mộc Giới Bình nữa", giờ nghĩ lại có y nghĩa sâu xa hơn. Đi dạo một vòng, Soái Lãng quay về cổng nghĩa trang, đã hơn 10 giờ sáng rồi, ban quản lý mãi mới có người tới, một bác gái mặt béo da đen.

Soái Lãng nhìn không thấy cái tên lần trước tư vấn bán mộ cho mình, mặt lạ càng dễ làm việc hơn, vừa mới gõ cửa đi vào lại được bác gái nói một tràng kiềm nén bi thương... Vội vàng ngăn bà ta: “Dì ơi cháu không phải vì trong nhà có người chết mới tới.”

“Ai rồi chẳng phải chết, mua mộ sống chứ gì? Bình thường, chuẩn bị trước bớt lo, chết cái có chỗ chui vào ngay, thuận tiện.” Bác gái gây sốc.

“Không không không, cháu không tới mua mộ.”

“Thế cậu tới đây làm cái gì hả, trêu đùa tôi đấy à?”

“Dì này, dì nghe cháu nói đã, cháu không tới mua mộ, mà là đầu tư mộ, giờ vị trí an táng ít như thế, sao không tích hàng đẩy giá chứ.” Soái Lãng ba hoa.

Bác gái thoải mái nói: “Không sao, cậu cứ trả tiền là có chỗ.”

“Vâng, chuyện làm ăn chúng ta thong thả bàn, hôm nay cháu tới đây là...” Soái Lãng đứng dậy, vẫn chiêu số cũ, rút xoẹt ra 3 tờ 100 đỏ rực, bác gái đưa tay lấy tiền nhanh như gió, Soái Lãng không dông dài nữa, hạ thấp giọng: “Cháu có đối thủ cạnh tranh, muốn tra xem hắn mua mấy ngôi mộ.”

“Tên là gì?” Bác gái nhận tiền rồi làm ăn rất có trách nhiệm, tay đã đặt lên bàn phím.

“Tên là... Giang Thành Từ ạ.” Soái Lãng mặt quái dị nói, y không dám tin vào cái tên này, nhưng mà không nghĩ ra tên nào trực tiếp hơn.

Ấy, chuyện quái lạ tới rồi, bác gái gõ rào rào một cái ra luôn: “Có, Giang Thành Từ, đăng ký vị trí 0712... Này chàng trai, hắn không phải kẻ đầu cơ à, mua mỗi một cái thì làm gì...”

“Thế thì cháu yên tâm rồi... Dì in cho ra được không?” Soái Lãng mừng húm, rút thêm 2 tờ nữa cho tròn 500, bỏ 500 mua thông tin này thật quá đáng giá.

Bác gái còn mừng hơn ấy chứ, kéo tay một cái là tiền biến mất, vui vẻ bấm nút cái máy in kiểu cũ, đưa cho Soái Lãng tờ giấy.

Soái Lãng cho tờ giấy vào lòng, tim đập thình thịch, nhưng trong lòng lại có chút bực tức, con mẹ nó chứ, ai mà ngờ người phát hiện ra bí mật to lớn này lại là Đại Ngưu! Thằng này hay thật, lần trước chính nó cho Đoan Mộc Giới Bình một viên gạch. Tên đó mà biết chắc ở dưới mộ phun thêm vài đấu máu.

Vừa ngồi lên xe, ý nghĩ thứ hai nổi lên, cả tỉ đồng đấy, vươn tay ra là có, Soái Lãng kích động tới không kiểm soát được bản thân, hai tay nắm lấy vô lăng phát tiết, tay run lên, chân muốn chuột rút, tim cứ đập loạn xạ không sao yên được.

Mercedes, Ferrari, anh muốn cái nào mua cái đấy, biệt thự, nhắm cái nào mua cái đó, thích ở thì ở chán thì ném cho đám Trình Quải tới chơi... Còn mỹ nữ nữa, chở cả xe tiền tới đổ đầy nhà Phương gia, còn không chịu gả con gái cho mình à? Lại chở thêm xe nữa tới Vương gia, đón luôn cả tiểu học muội về biệt thự... Buổi tối 3P, cô cảnh sát hoang dại, tiểu học muội rụt rè, lúc đó sẽ là cảnh tượng thế nào nhỉ?

Nghĩ tới đó tim đập nhanh tới không chịu nổi nữa, mắt muốn nổi đầy sao rồi, Soái Lãng nằm luôn lên vô lăng, hạnh phúc rên hừ hừ.

……….. ………… …………

……… ….. ……………

2 giờ chiều, đoàn thể do Hoàng Tông Thắng đứng đầu bỗng nhiên tụ tập ở đại sảnh công ty, ai nấy mặt mày sốt ruột, nôn nóng kiễng chân nhìn, cứ như đang đợi nhân vật trọng yếu nào đó tới. Thiếu kiên nhẫn nhất là Trần Kiện, đi qua đi lại, lấy thuốc lá ra rồi lại ném đi, vốn định thúc giục, nhưng tổng giám đốc Hoàng đã phải người đi đón rồi, không dám giục.

Đón ai? Là Soái Lãng, y tới hội sở Người Trung Châu buông thả thác loạn, không ngờ uống tới say khướt rồi, không chỉ quấy rối nữ phục vụ, lại còn lên mặt đại gia, đòi nữ giám đốc tiếp rượu.

Vì y có thẻ vip, nữ giám đốc không dám qua loa, gọi một đám em gái đất Xuyên Thiểm, tây bắc tới phục vụ. Ai ngờ tên đó sờ hết một lượt rồi bới móc, chê ngực quá to sờ mất cảm giác, chê da thô, rồi rõ ràng biết y thấp, lại còn cho em gái cao hơn y tới làm cái gì? Nhất định đòi nữ giám đốc tới phục vụ.

Nữ giám đốc tức giận không thèm làm ăn nữa, gọi bảo an tới, ai ngờ tên này đem Hoàng Tông Thắng, Trần Kiện ra, nói đó là đại ca tao, chúng mày thử động vào xem? Không phục à, tao gọi một cuộc điện thoại, bọn họ dẫn người tới phá cái quán nát này....

Ở hội sở tư nhân thế này luôn không thiếu loại gây rối, không chỉ nữ giám đốc gọi điện thoại hỏi, Soái Lãng cũng gọi điện cầu viện, người ta định đánh tôi, có tới quản không? Không quản không được, muốn biết thứ kia ở đâu không? Anh đây hiểu hết rồi, tìm ra rồi.

Thế là cả đám nổ tung, vừa chia tay không lâu lại tụ một chỗ, Hoàng Tông Thắng thà tin có hơn là không, phái Hạ Bội Lan dẫn sáu bảo an đi tìm Soái Lãng. Sau đó ai nấy thấp thỏm đợi ở cửa đại sảnh, không ai nói gì cả, nói gì chứ? Với cái tính của tên đó, tin nổi sao? Mà nói không tin à, người ta lại được Đoan Mộc Giới Bình chỉ đích danh muốn gặp đấy, sư đệ của tên lừa đảo đấy.

“Tới rồi, tới rồi.” Lăng Duệ Phong kêu lên.

Hai chiếc xe thương vụ Toyota đỗ ở trong sân, mấy người đồng loạt đi tới, cửa xe kéo ra, người đầu tiên đi xuống là Hạ Bội Lan, Hoàng Tông Thắng hỏi gấp: “ Người đâu?”

“Ở đây ạ.” Hạ Bội Lan tức tối chỉ tay, bốn bảo an nâng chân kéo tay đưa Soái Lãng xuống, không biết Soái Lãng uống bao nhiêu, quẫy đạp không ngừng như thằng điên.

Hoàng Tông Thắng cau mày: “ Sao lại uống thành như thế?”

Không phải là thấy uống say thành thế này có vấn đề gì, nhưng mà lời người say nói ra còn tin nổi hay không? Hạ Bội Lan báo cáo: “ Còn chưa tới trưa y đã tới hội sở làm loạn rồi, uống ba chai Royal Salute, sau đó đè cả giám đốc Dương xuống bàn, may mà người khác kéo ra...”

Từ Tiến Đĩnh và Trần Kiện cười thầm trong lòng, hội sở Người Trung Châu là quân bài Hoàng Tông Thắng dùng để xã giao, còn giám đốc Dương là thân tín kiêm tình nhân của ông ta, ai ngờ bị tên tiểu lưu manh này đè ra sàm sỡ, thực sự muốn nhìn cái cảnh đó thế nào.

Hoàng Tông Thắng xấu mặt, sợ người khác đứng xem trò vui, vội cắt lời: “ Mau đưa lên, giúp cậu ta tỉnh rượu...”