← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 071 Tửu sắc loạn tính, tài phú loạn tâm. (1)

Thường có câu người say rượu thường rất nặng, chủ yếu là vì say nhũn người ra rồi, nên phải mất bốn bảo an khiêng Soái Lãng vào công ty, người theo sau dở khóc dở cười, chỉ có Từ Tiến Đĩnh hỏi Trâu Hiểu Lộ: “Không đúng, cậu ta vốn ở sơn trang Tung Sơn mà, sao lại về rồi?”

“Tôi cũng không biết.” Trâu Hiểu Lộ quay sang hỏi Hạ Bội Lan: “Trợ lý Hạ, anh ấy tới hội sở lúc nào?”

“Chưa tới 11 giờ đã tới rồi.” Hạ Bội Lan gặp phải nhiệm vụ này cũng không thoải mái gì.

Trần Kiện thì cười ha hả: “Mẹ nó, thằng nhãi này tương lai mà làm quan thì là nhân tài đấy.”

Lưu Nghĩa Minh không nói gì, luôn cảm giác người này có chỗ đặc thù, nhưng sự thực thì lần nào cũng khiến hắn phải rớt mắt kính, nhìn Soái Lãng bị khiêng vào thang máy, lòng thầm than đáng tiếc.

“Thằng tiểu lưu manh này không phải trêu chúng ta chứ, nếu bảo tôi làm, tôi cho người dạy y một bài học cho nhớ.” Từ Tiến Đĩnh trong lúc đợi thang máy nghiến răng nói, bị Soái Lãng làm tốn thời gian tiền bạc, hắn tức lắm.

Hoàng Tông Thắng tu dưỡng rất cao, tình nhân bị người ta trêu ghẹo, vậy mà chẳng hề tỏ ra tức giận: “Giám đốc Từ nếu muốn hạ mình xuống đi tranh chấp với cậu ta thì tôi không có ý kiến gì.”

Một cái đinh mềm làm người ta á khẩu, Lưu Nghĩa Minh can thiệp: “Mọi người chớ xem thường người này, tôi đoán chẳng mấy ai dám tới hội sở của tổng giám đốc Hoàng kiếm chuyện đâu nhỉ?”

“Đúng thế thật.” Trần Kiện gật gù: “Người muốn chuốc lấy phiền toái không nhiều, thực ra không nên ngăn y, đợi y làm bậy rồi kiện y cưỡng bức, cho ngồi tù vài năm sướng luôn.”

Trâu Hiểu Lộ không thoải mái, tuy cô xem thường hành vi của Soái Lãng, càng xem thường tâm thái của đám người này.

Vào thang máy, thảo luận vẫn tiếp tục, Lăng Duệ Phong phụ họa vài câu: “Thật đúng là, làm lãng phí thời gian của chúng ta, say thành như thế rồi còn tin lời y được không?”

“Có say rượu nói càn, nhưng cũng có say rượu nói thật.” Lưu Nghĩa Minh nhắc một câu.

Thế là cả đám lại rơi vào trạng thái thấp tha thấp thỏm, nếu thực sự là say rượu thật lòng, vậy không chừng... Không ai dám nói, bây giờ bị kẹt rồi, nếu tên nhãi này mà tìm ra manh mối gì thì tốt quá.

Đi vào văn phòng Hoàng Tông Thắng, chẳng bao lâu Soái Lãng đầu ướt sũng, bị người ta vác ra, Hạ Bội Lan nói đã cho y uống thuốc giã rượu. Hoàng Tông Thắng phất tay cho bảo an lui ra, Soái Lãng thả người xuống sô pha, Trần Kiện tóm lấy cổ áo quát: “Thằng nhãi, tỉnh chưa?”

Vừa bị tóm cổ áo, Soái Lãng gào lên đạp loạn xạ, Trần Kiện bị đá trung mấy phát liền, vội buông người lùi ra, Hoàng Tông Thắng cau mày mắng: “ Chấp cậu ta làm gì, đã say thành như thế rồi.”

Lúc này ông già có kinh nghiệm hơn, gọi Lưu Nghĩa Minh tới cùng đỡ Soái Lãng lên ghế ông chủ của mình, Trâu Hiểu Lộ đi lấy chút nước ấm đặt lên bàn, có chút thương hại nhìn Soái Lãng một cái.

Ngoại trừ ánh mắt thương hại này, mấy người khác đều nhìn chằm chằm, thái độ bất thiện. Soái Lãng uống tới mặt trắng bệch, hai mắt đờ đẫn, nhìn vừa ngu vừa ngốc. Trần Kiện lại không nhịn nổi, uy hiếp: “Nhãi con, hôm nay mày không nói gì đó thì không xong đâu, mày ăn không ở không bao lâu rồi? Không làm được chuyện chó gì lại còn trèo lên đầu lên cổ à? Ngay cả giám đốc hội sở cũng dám giở trò, biết cô ấy là ai không?”

Soái Lãng khịt mũi coi thường: “Chẳng qua có mấy mấy vạn thôi, làm làm như tôi trả trả nổi ấy, ợ...”

Y vừa ợ hơi rượu, người khác đều né tránh căm ghét, chỉ có Lưu Nghĩa Minh đi tới, nhẹ nhàng hỏi: “Soái Lãng, mới sáng sớm đã có chuyện gì đáng ăn mừng mà uống thành ra như thế này? Trong điện thoại cậu nói gì ấy nhỉ?”

Mọi người sực tỉnh, không nghĩ tới vấn đề này thật, cả đám nghiêng tai lắng nghe. Ai ngờ vừa hỏi một cái mặt Soái Lãng đã mếu máo, trông đau khổ vạn phần, còn chưa hiểu ra sao thì Soái Lãng đã khóc rống lên khóc nức nở khóc ấm ức, khóc như người suýt bị cưỡng bức là y vậy.

“Thế này là sao? Ai đã làm gì cậu mà cậu khóc?” Từ Tiễn Đĩnh cảm giác cái trò hề này kéo dài quá rồi, ngay từ đầu đã không nên tìm tới y, nhìn xem, cái loại người tay tin nổi không, không nghi y thần kinh là khá rồi, xúi quẩy.

“Sao vậy Soái Lãng? Mọi người đều quan tâm tới cậu, có gì cứ nói hết ra đi.” Lưu Nghĩa Minh vẫn hết sức nhỏ nhẹ khuyên nhủ.

Thế là Soái Lãng quay người ôm chầm lấy hắn, bi thương nói: “Anh Lưu, tôi khổ lắm.”

“Tôi biết, tôi biết cậu khổ.” Lưu Nghĩa Minh phụ họa.

“Tôi từ nhỏ đã khổ rồi, người ta có cha có mẹ, tôi có cha không mẹ, còn bị cha tôi đánh suốt ngày... Tôi khổ lắm, công việc chẳng có, vợ con cũng không, có được ngày hôm nay chẳng dễ dàng gì: “Soái Lãng sụt sịt kể khổ, chùi hết nước mắt nước mũi vào bộ vest cao cấp của Lưu Nghĩa Minh: “Tôi khổ sở lắm, anh Lưu, anh có biết không, tôi tôi khổ sở muốn chết luôn rồi... Tôi không biết phải làm ra sao nữa.”

“Bình tĩnh lại chàng trai, đừng như thế, ngồi ngay ngắn lên nào, có gì khó khăn, nói với chú Hoàng.” Hoàng Tông Thắng nhận ra yêu quyết rồi, muốn người ta say rượu thật lòng thì cơ hội chính là đây, nháy mắt cho những người khác khuyên nhủ.

Từ Tiến Đĩnh không tát cho vài cái là may, Trần Kiện có khuyên cũng giống đe dọa, Trâu Hiểu Lộ không đành lòng, nhưng sợ đi lên bị Soái Lãng ôm lấy. Chỉ có Lăng Duệ Phong đi tới góp sức: “Cậu có khó khăn gì, tôi giúp được không?”

“Tôi hận bản thân, hận bản thân sao mà vô dụng, không có lá gan, không có bản lĩnh, hu hu hu...” Soái Lãng vạn phần bi thương, vung tay tát bản thân bôm bốp: “ Tôi trước sợ nghèo, sau sợ chết, trước sợ cảnh sát, sau sợ các anh... Tôi sống dễ dàng lắm sao, các anh mà ép tôi, tôi học Thượng Ngân Hà nhảy lầu... Không thì học theo Đoan Mộc Giới Bình, mang bí mật vào quan tài, không cho ai biết hết... Không cho bất kỳ một ai biết …”

Rầm, một tiếng vỗ bàn, té ra thằng nhãi này biết gì đó mà giấu, Trần Kiện nổi giận định uy hiếp, nhưng Hoàng Tông Thắng, Lưu Nghĩa Minh cùng Lăng Duệ Phong đồng loạt trừng mắt lên, làm hắn nuốt ngược trở lại. Mọi người đều nghe ra phần nào trong lời nói ngắt quãng đõ rồi, quả nhiên tên nhóc này không như bề ngoài, Hoàng Tông Thắng vỗ vai Lưu Nghĩa Minh, ở đây luận tuổi tác tính khí, chỉ có Lưu Nghĩa Minh có thể giao lưu ôn hòa với Soái Lãng.