Q3 - Chương: 072 Tửu sắc loạn tính, tài phú loạn tâm. (2)
“Tôi hiểu rồi.” Lưu Nghĩa Minh đi thẳng vào chủ đề: “Vậy phải chúc mừng cậu rồi, sắp thành phú ông bạc tỉ rồi, nói thế là cậu đã tìm ra phải không?”
“Tìm ra rồi.” Soái Lãng tuy vẫn say, nhưng nói câu này bằng giọng điệu khẳng định chắc nịch.
Cả đám chấn kinh, chuyện tới quá bất ngờ, chưa kịp kiến thiết tâm lý, càng sợ ném chuột vỡ đồ, nín thở chờ đợi.
“Xem ra lời đồn không sai, cậu đúng là nhân vật lợi hại, không làm chúng tôi thất vọng, vậy bây giờ cậu định làm thế nào?” Lưu Nghĩa Minh phải dùng hết định lực mới khiến giọng mình không run lên.
“Làm cái chó gì mà làm, một mình tôi thì làm sao được, tôi vốn muốn nuốt một mình, nhưng bà mẹ nó chứ, tôi dám sao, sợ vừa lấy vào tay không bị các người diệt cũng bị cảnh sát tóm, chẳng được gì... Hu hu hu, tôi hận mình sao vô dụng như thế, vừa sợ nghèo vừa sợ chết, tiền ngay trước mặt mà không dám lấy.” Soái Lãng nói tới đó lại khóc ròng, vừa khóc vừa tát mình bôm bốp.
Nhưng lần này nhìn cảnh đó Trần Kiện lại vui mừng, ở đây toàn người từng trải rồi, cái tâm trạng này bọn họ có thể hiểu được, đổi lại là họ, chắc dằn vặt chết mất, bảo sao uống say thế.
Thằng nhãi này chỉ đến thế thôi.
Hoàng Tông Thắng vỗ vai Soái Lãng như trưởng bối hiền từ dỗ dành con cháu trong nhà: “Chàng trai, thế không phải là kém cỏi, mà là có kiến thức, xưa nay có câu, thất phu vô tội mang ngọc mà có tội. Nếu thứ đó ở trong tay cậu, e một ngày an lành cũng không có, thế sống ý nghĩa gì, chỉ có mọi người đoàn kết mới dễ dàng...”
Rồi phất tay: “Khóa cửa lại.”
Mấy người khác đều phụ họa, Lão Từ mau mắn đi khóa cửa chạy về ngay, sợ bỏ lỡ cái gì, nhìn mặt Soái Lãng mà như thấy hoa nở trên đó.
Soái Lãng lau nước mắt, như đứa bé tủi thân, lục lọi trong túi, lấy ra một thứ đập lên bàn.
Hoàng Tông Thắng xem không hiểu, lần lượt truyền từng người, là một đống hóa đơn, kỳ quái hỏi: “Thế là sao?”
“Chuyện này có liên quan gì tới Đoan Mộc Giới Bình?”
Mỗi người một câu.
“Sao lại không? Đoan Mộc Giới Bình và tên chó má Thượng Ngân Hà muốn giết tôi, săn đuổi tôi khắp nơi, tôi phải gọi tới mấy trăm anh em xử lý bọn chúng... Kết quả cuối cùng lại còn phải tổ chức đám ma cho hắn, chẳng thu được đồng nào cả, còn bỏ ra bao tiền... Mả mẹ nó, hai thằng khốn nạn, tôi sống yên phận... Tôi trêu chọc gì chúng chứ?” Soái Lãng chửi om xòm.
“Không cần giận, cậu muốn gì cứ nói.” Hoàng Tông Thắng có vẻ hiểu rồi.
“Thanh toán chứ sao... Khoản chi tiêu này mọi người phải gánh đúng không? Tôi diệt Đoan Mộc Giới Bình mà... Còn nữa Lão Tử...” Soái Lãng đùng đùng nổi giận chỉ thẳng mặt Từ Tiến Đĩnh: “ Đồ bần tiện keo kiệt, đồ đàn bà, còn làm ra vẻ đại gia … tôi có ăn uống mấy ngày hết bao nhiêu chứ, biết tôi vì tóm Đoan Mộc Giới Bình bỏ ra hơn 100 vạn không, biết không?”
Lão Từ bẽ mặt lớn, bỏ tiền cho người ta ăn chơi rồi lại nghe người ta chửi, nhưng giờ ai dám làm gì y chứ? Căm tức đứng im đó.
Hoàng Tông Thắng hứa ngay: “Được, được, chi phí này để tôi.”
“Phải trả luôn nhé.” Soái Lãng nói.
Say mà vẫn khôn thế đấy, song Hoàng Tông Thắng đâu để ý chút tiền đó: “Được, có ngay, lát nữa trợ lý của tôi sẽ đưa tiền mặt cho cậu.”
“Thấy chưa, anh Hoàng thật nghĩa khí, sau này tôi theo anh kiếm ăn.” Soái Lãng giơ ngón cái lên.
Đổi cách xưng hô rồi, bối phận loạn rồi, làm người ta hết nói, Lưu Nghĩa Minh lấy tấm bản đồ bên cạnh tới, hòa nhã nói với Soái Lãng: “Soái Lãng, cậu có điều kiện gì cũng được, mọi người thỏa mãn hết... Vậy cái kia ở đâu?”
“Không cần bản đồ, ở Bắc Mang mà chúng ta từng tới.” Soái Lãng nhỏ giọng thì thầm với Lưu Nghĩa Minh, làm vẻ mặt bí mật nhé.
“Bắc Mang á, không thể nào!” Trần Kiện không tin.
“Tôi bảo ở đó là ở đó.” Soái Lãng trợn mắt lên làm Trần Kiện im không dám cãi, thuật lại một đoạn hội thoại, ở đây ai chẳng xem qua mấy chục lần gần như đều thuộc lòng rồi: “Tôi ở trong chăn thì chợt nhớ tới đoạn này, chính là ở Bắc Mang, bia không tên... Ha ha ha, Đoan Mộc Giới Bình có thông minh cũng không thông minh bằng tôi.”
“Nơi đó là quốc mộ, mộ sống có mà cả đống, cậu có biết nơi đó có bao nhiêu cái bia không tên không?” Từ Tiến Đĩnh xì một tiếng, đã nghĩ lần này thất vọng rồi.
“Ngốc, ngốc, ngốc.... Nếu biết người đặt mua thì sẽ biết chỗ chôn, Đoan Mộc Giới Bình phí hết tâm tư gọi tôi tới nói chuyện, chính là tiết lộ người đó là ai.” Soái Lãng đắc ý, cười ha hả một mình, giống tên ngốc.
“Ai, trong cuộc đối thoại đó đâu nhắc tới tên người?” Lưu Nghĩa Minh vẫn chưa từ bỏ.
“Bài Tống từ ấy.” Soái Lãng cố tình làm người ta hồi hợp.
“Tác giả là Tô Thức... Chục năm sống tháng thảy mơ màng, chẳng tư lường, tự tơ vương....” Lưu Nghĩa Minh lẩm nhẩm lại bài thơ, kể cả trước kia không biết bài này chăng nữa thì giờ đám người bọn họ đã thuộc lòng.
“Dừng dừng, dừng ngay, chua quá... Không khó vậy, chính là Giang Thành Từ, họ Giang, tên Thành Từ.”
Cả đám lồi mắt, không biết có phải đầu óc mình lọt nước, hay Soái Lãng uống nhiều, thế mà cũng là tên à?
“Gì mà ngạc nhiên thế, đi tra hộ khẩu xem, tên Củ Hành, Củ Tỏi, Củ Khoai có mà cả đống rồi, người ta tên là Giang Nhị Bức là tử tế lắm rồi... Lão Từ, hối hận chưa, tối qua Đại Ngưu nói ra, anh coi thường hắn chứ gì, nghĩ anh em chúng tôi vô văn hóa chứ gì, khinh chúng tôi chứ gì?” Soái Lãng được dịp diễu cợt: “ Nếu không số tiền này của mình anh rồi đấy.”
Từ Tiến Đĩnh bị Soái Lãng mỉa mai mấy lần rồi, thấy bẽ mặt lắm, hầm hầm nói: “Chuyện hoang đường vớ vẩn.”
Trần Kiện cũng uy hiếp: “Chuyện này không đùa được đâu, sức nhẫn nại của chúng tôi có hạn.”
“Không tin thì thôi, tự mình xem đi, sáng nay tôi tới Bắc Mang tra, có đúng một người tên là Giang Thành Từ, mua đúng một chỗ chôn, các người nói xem có phải hay không?” Soái Lãng lấy tờ giấy gấp cẩn thận ra, uy phong vỗ trên bàn.
Tên tuổi, vị trí, thời gian mua đều đầy đủ, cả đám cắm đầu vào một chỗ, thế này, chẳng lẽ là thật?
“Giờ đã hiểu nỗi thống khổ của tôi chưa, nếu là tiền mặt thì tôi lấy sạch rồi... Tôi đau khổ, tôi không lấy đi được, tôi cũng không dám lấy... Còn ngẩn ra đó làm gì nữa, mau đi đào đi chứ, tôi đã tới xem rồi, đó là cái mộ bê tông, đúng rồi, phải mang cả máy cắt kim loại theo, trong đó nhất định có gì đó... Đi lấy, đi lấy, lấy về chúng ta chia nhau...” Soái Lãng lảo đảo đửng dậy, muốn đi tiên phong.