← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 073 Tửu sắc loạn tính, tài phú loạn tâm. (3)

Hoàng Tông Thắng ở bên đỡ ngay lấy, chuyện này một tên say đi thì giúp được gì, huống hồ nếu thực sự trong cái mộ kia có gì đó, họ cũng không muốn để Soái Lãng biết: “ Đừng đi, cậu nghỉ một lúc đi, chuyện này không thể làm bừa được, nếu để lộ tin thì phiền lắm... Cậu uống say thành thế này, miệng nói liên hồi, người ta nghe được thì sao, phải bí mật...”

“Đúng đúng, cậu ở đây đợi đi, chúng tôi đi xác nhận, nếu là thật sẽ không thiếu phần của cậu đâu.” Hung hãn như Trần Kiện lúc này cũng dịu giọng rồi, sợ tên say này ra ngoài kia thì còn gì là bí mật.

Soái Lãng vừa ngồi xuống thì đám kia không đợi nổi nữa, vội vàng muốn đi, không ngờ y hét lên: “Khoan khoan, còn có chuyện.”

Cả đám quay đầu, Soái Lãng chỉ Trâu Hiểu Lộ, lè nhè nói: “Không cho đi thì phải để em gái này ở lại nói chuyện với tôi chứ? Nếu không tôi cũng đi, ở một mình buồn lắm.”

“Cậu...” Từ Tiến Đĩnh tức tái mặt: “Quá đáng lắm rồi đấy, đái một bái soi xem có xứng với cháu gái tôi không?”

“Cô ấy không ở lại thì anh ở lại cũng được.” Soái Lãng dễ nói chuyện không ngờ.

Từ Tiến Đĩnh cứng họng, chuyện này làm sao thiếu mặt hắn được, nếu không bị người ta đâm sau lưng thì sao? Tất nhiên cũng có thể gọi người khác tới tiếp, nhưng y say thế rồi, lộ bí mật ra thì sao? Hoàng Tông Thắng đi tới nói nhỏ với Từ Tiến Đĩnh một hồi, Từ Tiến Đĩnh đồng ý để Trâu Hiểu Lộ ở lại, nhưng ngoài cửa có mấy bảo an vai u thịt bắp đứng canh, sau đó vội vàng đi.

Cả đám người xuống lầu, lên xe, Lưu Nghĩa Minh kích động phân tích lời Soái Lãng nói kết hợp với tính cách của Đoan Mộc Giới Bình, chuyện này chắc chắn thành lập. Hoàng Tông Thắng đuổi lái xe, Trần Kiện tự mình cầm lái, vừa lên đường Hoàng Tông Thắng ra lệnh toàn bộ tắt di động, trừ khi cần thiết, không ai được phép liên hệ với bên ngoài, không ai được rời đội.

Bọn họ cũng lập ra kế hoạch sơ bộ, đó là trước tiên tới hiện trường, trong thời gian ngắn nhất xác định thứ trong đó, nếu có lấy đồ đi, rời khỏi Trung Châu...

Không ai phản đối, ai dè điện thoại của Hoàng Tông Thắng reo lên đầu tiên, nghe báo cáo là Soái Lãng đang làm ầm ĩ đòi thanh toán hóa đơn, ông ta bực mình sai Hạ Bội Lan mau mau trả tiền cho y, tránh sau này y lảm nhảm.

“Thằng khốn kiếp đó, thế nào tôi cũng xử y.” Từ Tiến Đĩnh căm hận nói.

“Xử cái rắm, lấy được rồi thì cho y ít tiền đuổi đi cho xong chuyện, dây dưa làm gì.” Trần Kiện chửi luôn.

“Nhớ y đòi quá nhiều thì sao? Thằng nhãi đó tham lam tới độ bao nhiêu hóa đơn như vậy còn giữ lại, tiền xăng cũng giữ luôn.” Từ Tiến Đĩnh cãi, hắn cực kỳ thiếu thiện cảm với Soái Lãng, hận không thể tự tay bóp chết y.

“Không đâu, cho nhiều tiền cậu ta còn sợ không dám lấy ấy chứ, ít tiền là đuổi được rồi.”

Hoàng Tông Thắng gạt đi, tên nhóc đó có chút tà môn đấy, nhưng ít sợ nghèo, nhiều sợ chết, với cái tính đó chẳng làm nổi chuyện gì to tát, ông ta không để vào mắt, loại người đó không làm việc lớn được.

Năm người một nhóm, lái xe tới thẳng Bắc Mang.

Thời gian chầm chậm trôi đi, thoáng cái đã nửa tiếng, rồi lại nửa tiếng nữa... Trâu Hiểu Lộ liên tục xem đồng hồ, lòng như lửa đốt, mãi chẳng có tin truyền về, lúc này cô ở riêng với Soái Lãng cùng phòng, song chẳng có gì phải lo hết, bốn bảo an đứng ngoài cửa, cô chỉ cần hét lớn là họ xông vào.

Hạ Bội Lan tới một lần, mang tiền đưa cho Soái Lãng, nhưng y ngủ mất rồi, sau khi mơ màng tỉnh lại ôm tiền đếm, đếm xong ôm chặt tiền ngủ, ngủ không thèm để ý tới mỹ nhân bên cạnh. Bản mặt mê tiền đó không thể giả vào đâu được, mấy lần Trâu Hiểu Lộ còn đến gần xem, Soái Lãng ngáy khò khò chẳng nhận ra, lại còn có dãi chảy xuống bàn.

Đành chịu, bản lĩnh lớn thế nào là sau này học được, nhưng tính cách ra sao thì là trời sinh. Vốn cho rằng người giải được câu đố của tên lừa đảo kia phải trí tuệ hơn người lắm, nhưng không ngờ giải được đơn giản thế, người giải ra lại nhếch nhác thế này, làm người ta thất vọng. Người khác không biết chứ cô thì biết, cái tên "Giang Thành Từ" là do tên bạn ngốc của Soái Lãng nói ra, hắn nói ra được không phải vì hắn thông minh, mà là vì hắn quá ngốc.

Kỳ quái không? Đương nhiên là kỳ quái rồi, không biết bao nhiêu người xem đoạn video kia, không biết bao nhiêu bộ óc thông minh nghĩ ra đủ cách cất giấu tài sản hoang đường, vậy mà cuối cùng là một đám người vô dụng nhất tìm ra.

Trâu Hiểu Lộ nghĩ Đoan Mộc Giới Bình ở dưới kia mà biết chuyện liệu có tức chết thêm lần nữa không.

Reng reng reng, chuông điện thoại vang lên, điện thoại cố định trong phòng đã rút dây rồi, là điện thoại của Soái Lãng. Soái Lãng mơ mơ màng màng tìm điện thoại, nhưng vừa đụng vào thì Trâu Hiểu Lộ cướp mất, tắt máy luôn, đắc ý nói: “ Xin lỗi, anh không được gọi điện thoại.”

“Ê, cô muốn tìm kích thích à?” Soái Lãng quát một tiếng, xem ra tỉnh rượu không ít, cô gái này to tan như thế từ bao giờ, lại dám cướp cả di động của mình nữa chứ.

Trâu mỹ nữ chẳng thèm đáp, ngồi xuống ghế sô pha, vắt chéo chân, cánh môi hồng nhấp lên tách cà phê sứ màu trắng, trông rất ưu nhã đẹp mắt. Ai ngờ tạo dáng chưa được bao lâu thì thấy Soái Lãng đứng dậy, đi về phía mình, cô đặt ngay cốc cà phê xuống, như con hươu nhỏ bị kinh hãi, quát lên: “ Anh định làm gì?”

“Ha ha ha.” Soái Lãng cười dâm dật, giọng vẫn còn chút lè nhè hơi men: “Tiểu mỹ nhân, ông chủ của cô đã tặng cô cho tôi rồi, cô còn chưa hiểu à?”

“Anh mà dám làm bừa tôi gọi người đấy.” Trâu Hiểu Lộ tiếp tục lùi lại, đôi mắt to ánh lên sự sợ hãi, biết chuyện Soái Lãng làm hồi sáng ở hội sở, cô càng lo.

Soái Lãng liếm môi, như nhìn con mồi bị rơi vào bẫy: “Hét vỡ họng cũng không ai để ý đâu.”

“Anh dám à?” Trâu Hiểu Lộ uy hiếp, mắt phượng trừng lên, ai ngờ vừa mới dứt lời thì một cái bóng đen bay vèo về phía cô, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi khiến cồ đờ người trong chốc lát, tiếp đó là gương mặt ghê tởm của Soái Lãng.

Choang choang, chén đĩa vỡ tan tành, bắn tung tóe, tiếp đó là tiếng Trâu Hiểu Lộ hét lên, tiếng cười điên dại của Soái Lãng, xen lẫn hình như là tiếng nam nữ giằng co, náo nhiệt vô cùng.