Q3 - Chương: 074 Phúc không phải họa, họa không thể tránh. (1)
Trong phòng vang lên đủ loại âm thanh lạ, tiếng đồ đạc rơi vỡ rồi tiếng la hét truyền tới bốn bảo an bên ngoài, tức thì một bảo an áp tai vào cửa, khẳng định mình không nghe lầm, hỏi đám anh em: "Làm sao bây giờ?”
“Mau hỏi trợ lý Hạ.” Một người nhắc.
Người đứng đầu vội rút điện thoại ra báo cáo: "Trợ lý Hạ, đôi nam nữ trong phòng tổng giám đốc hình như là làm chuyện đó rồi... Làm gì ạ? Còn chuyện gì nữa, hình như là chuyện đó đó... Vâng, tôi biết... Vâng, mặc kệ họ.”
Cúp điện thoại xong người đứng đầu cười đểu nói với đám anh em: "Trợ lý Hạ nói, chỉ cần còn có người ở trong đó là được rồi, không cần biết họ làm gì... Nghe xem, thằng đó có phải từ chuồng heo ra không, chơi từ hội sở tới đây mà còn hăng thế... Mẹ nó, em gái kia ngon vậy mà rơi vào tay nó.”
Cả đám dán tai vào cửa nghe âm thanh bên trong, nhưng mà hình như sai sai, đáng lẽ phải có tiếng nữ nhân la hét, sợ hãi, gào khóc mới đúng... Mình không dày vò được, nghe mỹ nữ bị dày vò cũng là một loại hưởng thụ, ai ngờ chỉ nghe thấy tiếng nam la hét.
“Á... Đau, chết mất... Cô nhẹ chút... A, cứu tôi với … A a a, người đâu... Cứu tôi.”
Cái quái gì thế? Không phải nữ kêu, mà lại là nam kêu, đám bảo an hoang mang nhìn nhau, mặt ai nấy thộn ra, chứng tỏ điều bọn họ nghe được không nhầm, một vị huynh đệ rùng mình: "Rốt cuộc là ai chơi ai thế?”
Câu hỏi thật là khó!
................................................................
Đám người tới Bắc Mang thì hết sức thuận buồm xuôi gió, vừa xuống xe một cái, Từ Tiến Đĩnh vỗ đầu tỉnh ngộ, chỉ xung quanh, khẳng định đây là nơi giấu tiền tuyệt hảo, hoang vu vắng người, không có cảnh sát, không có camera giám sát, vô cùng an toàn. Xong việc mới làm tiên tri chẳng được thiện cảm của người ta, Trần Kiện mỉa mai: Người ta ăn không của anh bao ngày, giờ mới hiểu à?
Hai người đang định đấu khẩu thì Hoàng Tông Thắng ngăn lại, an bài Lưu Nghĩa Minh tới ban quản lý, nghe ngóng mộ của "Giang Thành Từ" để cúng tế. Nơi này có một cái hay, chả cần biết anh thân phận gì cũng có thể vào được, làm gì có ai đi giả mạo thân nhân người chết viếng mộ đúng không?
Sinh ở Tô Hàng, chết ở Bắc Mang, nơi phong thủy bảo địa trong truyền thuyết này có cái thế rồng cuộn hổ ngồi, lặng lẽ kéo dài mấy km. Trong tầm mắt toàn là bia đá, mộ trắng, cỏ hoang, tịch dương ảm đạm chiếu ánh vàng sót lại xuống mắt đất vắng vẻ, trông thê lương vô cùng.
Mộ của Giang Thành Tử nằm giữa khu vực mộ bình thường, chẳng hề bắt mắt, đi qua tấm bia lạnh lẽo, cỏ khô xác xơ, nhìn xung quanh không ít tấm bia không tên, ai nấy tán thưởng đây đúng là chỗ giấu tiền tuyệt mật, nếu như không có cái tên Giang Thành Từ, cả chục nghìn ngôi mộ ở đây, ai biết đấy là đâu.
Thật hay giả đây? Mọi người đều hồi hộp nghĩ.
Vị trí 172, năm người đứng lại vây quanh bia mộ, bia đá, trên bia không khắc tên, mộ đổ xi măng mà thành, khác với mộ sống, cửa mộ bị lấp kín rồi. Lúc này dùng tới Trần Kiện rồi, dù sao từng là quản đốc công trường xây dựng, kiếm cục đá đập thử lên mộ, khẳng định, không phải mộ rỗng... Đập thêm mấy cái nữa, khẳng định kết cấu xi măng cốt thép vững chắc.
Từ Tiến Đĩnh không nhàn, nhổ cỏ lên xem, nói: “ Dùng xi măng bịt rất kín, không có kẽ hở, không đào được, không đập được, phải dùng máy cắt sắt... Thằng nhãi Soái Lãng đó không phải nhường chúng ta, mà y không có cách nào, chuyện phá mộ lấy đồ mà không để ai nghi ngờ thì một thằng tiểu lưu manh không làm được, bảo sao y đau khổ như vậy.”
“Nghĩa Minh, cậu thấy sao?” Hoàng Tông Thắng cẩn thận hỏi Lưu Nghĩa Minh đang vuốt ve thân bia.
Lưu Nghĩa Minh chỉ nói: "Thật hay giả thì cũng phải thử.”
“Không thể giả được, chẳng phải ngay từ đầu chúng ta đã đoán khả năng cao nhất là ở Bắc Mang à, chẳng qua không có cách nào tìm mà thôi. Nếu không nghĩ ra Giang Thành Từ là tên người, bí mật này mãi mãi nằm dưới mộ rồi.” Lăng Duệ Phong khẳng định.
Đúng thế thật, mọi người tin hơn rồi, tám phần mười nơi Đoan Mộc Giới Bình giấu tài sản là ở đây.
“Đi, chúng ta bàn xem làm thế nào ngay trong hôm nay,”
Hoàng Tông Thắng vẫy tay một cái, dẫn mọi người quay về, mấy người nhìn hoàn cảnh xung quanh, cách lối đi mười mấy mét, xe cỡ nhỏ chỉ có thể tới vị trí cách mộ 20 mét.
Trần Kiện bước đi tính khoảng cách, lối đi, công cụ cần thiết cùng với nhân thủ. Hoàng Tông Thắng liên tục nhấn mạnh ít bao nhiêu tốt bấy nhiêu, cố gắng chỉ dùng thân tín bên cạnh, đương nhiên còn cần một lý do.
Khi rời nghĩa trang Lưu Nghĩa Minh đã nghĩ ra rồi, đó là chuyển mộ. Nơi này thuộc sự quản lý của cục dân chính, khi về xe, Hoàng Tông Thắng liên hề với thủ hạ, an bài công việc, chuyện nhỏ như thế sao làm khó được người giàu có bọn họ, không bao lâu sau đã có tiên phong ra trận, giao thiệp với ban quản lý, chuyển hộ khẩu thì phiền phức chứ chuyển mộ thì nộp tiền quản lý là xong rồi.
Rất thuận lợi, nghĩa trang ở nơi hẻo lánh ít người như con dê đợi làm thịt, mấy người trốn trong xe nhìn chằm chằm từ đầu tới cuối, không ai thấy có gì khác lạ... Xe do Trần Kiện gọi tới đã đỗ cách đó 2 km, Lưu Nghĩa Minh lại an bài một chiếc xe linh cữu, còn bảo Từ Tiến Đĩnh làm lái xe, lặng lẽ đợi trời tối.
Tổng bộ công ty Viễn Thắng, Hạ Bội Lan cười tủm tỉm khép cửa lại từ trong văn phòng tổng giám đốc đi ra, an bài bảo an một câu "Đừng làm phiền hai người trong phòng." Chỉ thế thôi, bỗng dưng nụ cười lại hiện lên trên môi Hạ Bội Lan, cứ như không nhịn được vậy, đi nhanh về văn phòng, dựa vào cửa cười không ngừng.
Cười gì thế? Buồn cười ở chỗ trong văn phòng của tổng giám đốc, bàn trà bị lật, chén trà bị vỡ, Soái Lãng ngồi trên ghế tổng giám đốc vài phần không phục, hơn nữa còn thi thoảng dụi mắt. Dụi bằng tay trái, không thể không dùng tay ấy, vì ngón cái tay phải bị một cái còng tay tinh xảo, tựa như móc chìa khóa, nhưng đầu bên kia lại là móc ngắn kéo, không động đậy được... Trâu Hiểu Lộ đang đứng bên cửa sổ, thi thoảng quay đầu nhìn Soái Lãng như con gà trống bại trận, lúc này người cười tới lượt cô rồi.
Không những cười lại còn chơi đùa bình xịt hơi cay trong tay, vừa rồi cô dùng nó phun gục tên sắc lang, tên đó bây giờ vẫn liên tục chớp mắt, liên tục xin cô thả ra.