Q3 - Chương: 075 Phúc không phải họa, họa không thể tránh. (2)
“Này Trâu mỹ nữ, thả tôi ra được không? Thứ này siết người ta đau lắm... Tôi không quấy nhiễu cô nữa được không? Cô ra tay ác thật đấy, bẻ tay rất chuẩn....” Soái Lãng vẫn chớp mắt, định dọa em gái chơi thôi, ai ngờ người ta không đơn giản, giờ xong rồi, giải thích không xong nữa, ai bảo mình diễn nhập vai thế.
Trâu Hiểu Lộ xoay người cười nhạo: “ Quên nói với anh, sở thích nghiệp dư của tôi là nhu đạo, anh không thử nghĩ mà xem, người giàu có như tổng giám đốc Từ ra ngoài vì sao trừ lái xe chỉ có mỗi mình tôi đi theo.”
Đúng rồi, người ta nhiều lần một mình tới tìm, không phải là vì tin tưởng y, mà là tài cao gan lớn, Soái Lãng chửi thầm, mẹ nó đúng là số đen mà, chẳng qua chỉ muốn sờ vài cái thôi mà ăn đòn rồi, làu bàu: "Thế cũng đừng còng tôi chứ!”
“Còng cho anh tỉnh táo lại.”
“Bây giờ tôi rất tỉnh táo, hơn nữa còn hối hận vô cùng, lỗi không phải của tôi, nếu cô nói cho tôi biết trước là cô có võ thì làm gì có chuyện gì xảy ra.”
“Í, tư duy của anh khốn kiếp thật đấy, hôm nay nếu tôi không có chút bản lĩnh thì bị anh ức hiếp rồi chứ gì.”
“Thì đã thành công đâu.”
“Hừm...” Trâu Hiểu Lộ vài phần khinh miệt đứng trước mặt Soái Lãng, ngón tay móc chìa khóc xoay tròn: "Có thể thả anh ra, nhưng phải trả lời tôi một câu.”
“Đồng ý.” Soái Lãng vội đáp.
“Anh nói nơi cất giấu ở nghĩa trang Bắc Mang là thật hay giả?” Chuyện lớn như thế mà phải ở lại đây không biết gì hết, lòng Trâu Hiểu Lộ như có mèo đang cào, không yên được một khắc.
“Thật, còn thật hơn cả vàng nữa.” Soái Lãng đưa tay ra hiệu mở khóa.
Không lo đối phương giở trò, Trâu Hiểu Lộ mở khóa, lấy cái còng ngón tay về, Soái Lãng đau nhe răng sờ ngón cái, có chút tức giận, mẹ nó chứ, lần này oan lớn, thiệt thòi lớn, hơn nữa còn không trả thù được, xua tay: "Đi đi, ra chỗ khác, anh đây không hứng thú với cô nữa rồi.”
“Tôi cũng chẳng hứng thú gì với con quỷ sắp xui xẻo anh hết.”
“Xui xẻo gì chứ? Tìm thấy thì ít nhiều họ chia cho tôi một ít, không tìm thấy, quay về cùng lắm là họ đánh tôi một trận, chứ cô nghĩ họ còn định làm gì tôi nào?”
Đương nhiên là không sao rồi, đạo vô lại là không bận tâm tới cái gì hết, đạo lưu manh là chuyện lớn chuyện nhỏ đều dám xen vào, đối với người này Trâu Hiểu Lộ đã không còn gì để nói rồi, thở dài: “ Anh đúng là không đáng mặt nam nhân... Nếu anh dám nuốt một mình thì tôi còn thán phục anh, té ra anh chỉ đến thế mà thôi, vừa sợ nghèo, vừa sợ chết, lại không cam tâm nói ra nên mới đi uống một trận thật say chứ gì?”
“Mỹ nữ à, cô là nhà giàu không biết nỗi khổ của nhà nghèo, lúc mới ra đời tôi ngủ trong công viên, trong ba lô chỉ có một cái bánh mì, tiền không một xu, tưởng cuộc sống này dễ dàng lắm sao? Khoản tiền lớn như thế, tôi dám lấy à? Có lấy cũng chẳng đổi ra tiền mặt được, đổi ra được tôi tiêu nổi sao?” Soái Lãng cũng khinh bỉ, cô em này sống trong lồng kính thì biết quái gì.
“Vậy anh có thể hợp tác với chúng tôi mà, tối qua chúng ta nói nhiều chuyện như thế, tôi đã coi anh là bạn, nhưng lại không có được một chút thành ý nào của anh. Nam nhân hạ lưu vô sỉ một chút đều được, nhưng loại nam nhân không có xương sống như anh khiến tôi nhìn chỉ thấy ghê tởm.” Trâu Hiểu Lộ ngồi xuống ghế sô pha, câu này thực sự cay độc, tổn thương tự tôn nam nhân.
Có điều không thể xoay chuyển được thái độ của Soái Lãng: “ Sợ chết không mất mặt, đừng nhắc tới hai chữ ghê tởm, khi đối diện với số tiền đó, tất cả mọi người bao gồm cả cô còn ghê tởm hơn... Tôi ngủ đây, đừng quấy nhiễu tôi, tôi đợi chia tiền, tới hội sở gọi tám chục em gái chơi cho đã... xinh đẹp hơn cô cũng có, hừ!”
Nói xong chân đạp lên bàn, người ngả ra sau không thèm để ý nữa.
Trâu Hiểu Lộ cũng hừ một tiếng đứng dậy đi ra cửa sổ, không thèm để ý tới loại người này, nhưng trong lòng rất loạn, khi chưa tìm thấy thì vướng vít mãi, tìm thấy rồi lại chẳng yên tâm. Cha, gia đình, cuộc sống êm đềm đã mất đi chẳng thể quay lại, dù có toàn bộ số tiền kia cũng thay đổi được gì chứ... Nghĩ tới đó lòng ảm đạm, cô từng cực kỳ khao khát số tiền đó, có điều chớp mắt nó như chuyện cũ tan theo mây khói rồi.
Đứng đó hồi lâu, lòng cũng bình tĩnh lại, Trâu Hiểu Lộ chậm rãi nói: "Soái Lãng, anh thực sự không tiếc chút nào à, tối qua tôi ám thị anh rồi, người làm đầu tư tài chính chúng tôi đều là cao thủ rửa tiền, chẳng lẽ anh không nghe ra? Nếu anh hợp tác với chúng tôi, sau này anh sẽ thành phú hào số một số hai ở Trung Châu, thậm chí cả tỉnh này...”
Đối với cơ hội để sượt qua tay này, cô vẫn lấy làm tiếc, mặc dù xem thường người này, nhưng nếu luận tới hợp tác, y chính là nhân tuyển tốt nhất, từ chỗ Đỗ Ngọc Phân có thể nhìn ra, chỉ là giờ đã quá muộn.
Í, chẳng có câu trả lời, Trâu Hiểu Lộ quay đầu lại thì chỉ biết thờ dài, đúng là người dễ thỏa mãn, cả hai chân đặt lên bàn, mồm hơi há ra, vừa ngáy vừa ngủ ngon lành.
Đồ vô dụng.
.....................................
“Bắt đầu.”
Hoàng Tông Thắng đứng trước xe, bóng đêm đã buông xuống, nghĩa trang hoang vu, thưa thớt vài ánh đèn, vòng trong vòng ngoài đều có người của mình, không có gì khác thường, ông ta quát khẽ ra lệnh, người trên xe kéo một cái, máy phát điện công suất lớn chạy uỳnh uỳnh. Cách đó mười mấy mét, tiếng xè xè ồn ào vang lên phá vớ bóng đêm tĩnh mịch, nghe vô cùng chướng tai.
Cạch khẽ một cái... Máy cắt sắt dừng lại, Trần Kiện nóng ruột đi tới xem, lập tức đá người kia một phát, mẹ nó chữ chọn hướng cắt không đúng, lập tức thay lưỡi cưa. Máy lại chạy, Trần Kiện nói với mọi người: "Khiếp thật, trong xi măng dùng sắt phi 9, thế này thuốc nổ không phá nổi, nếu không có gì trong đó mới là lạ.”
“Cẩn thận, cẩn thận là quan trọng nhất... Trong mộ không có gì lạ chứ?” Hoàng Tông Thắng nhỏ giọng hỏi, dù sao cũng lão thành cẩn trọng hơn, lỡ tên Đoan Mộc Giới Bình kia giở trò.
Trần Kiện bảo mọi người lùi xa một chút, rừng bia là lá chắn thiên nhiên, dù có gài thuốc nổ bên trong thì cùng lắm cũng làm bị thương công nhân.
Tiếng xè xè vang lên liên tục, thi thoảng có đốm lửa tóe ra, cưa tới 20 phút, máy dừng lại, một công nhân hô: “ Ông chủ Trần, xong rồi.”
“Mở nắp.” Trần Kiện từ xa hô.
Hai công nhân cậy nắp lên, công việc nhiều người làm lại chỉ có hai người, tốn sức lắm nâng nắp bê tông, đây không phải là nắp làm trước, mà lấy bê tông bít vào. Tốn rất nhiều sức mới uỳnh một cái hất sang bên, công nhân không biết gì lại hô: "Ông chủ Trần, mở rồi.”