Q3 - Chương: 076 Phúc không phải họa, họa không thể tránh. (3)
Không có bất kỳ chuyện quái dị gì xảy ra, hai công nhân kia vẫn an toàn, sắp thấy chân tướng rồi, ai nấy kích động tới đứng vững cũng khó khăn, Trần Kiện run giọng hỏi: "Thế hũ tro cốt bên trong có còn không?”
Công nhân soi đèn pin: "Không phải hũ tro, mà là một cái hộp sắt, to lắm.”
Đúng rồi, vậy là đúng rồi, Trần Kiện nghe thế tim đập nhanh gấp mấy lần, định đi tới thì Hoàng Tông Thắng giữ lại, hắn liền nén lòng hô: "Kéo lên, mở ra xem, công việc của các cậu vậy là xong.”
Công nhân đó được họ dùng số tiền lớn thuê ở công trường, là loại ngu ngốc lớn gan điển hình, bật đèn pha, múc hai dây thừng lớn, kéo hộp sắt từ dưới huyệt lên. Nhìn có vẻ không hề nhẹ, lúc đặt xuống đất, tiếng động rất trầm, lúc này đám Hoàng Tông Thắng đã vọt lên tới tận cổ rồi. Tới lượt Từ Tiến Đĩnh chạy lên, Lưu Nghĩa Minh kéo về: "Các anh, mở hộp ra, bên trong có hũ tro, tiền thêm 200 nữa, chúng tôi chỉ cần hũ tro, hộp không cần, các anh có thể mang bán lấy tiền.”
Thứ do Đoan Mộc Giới Bình để lại, Lưu Nghĩa Minh cẩn trọng cao độ, sợ bị trúng bẫy, bởi vì tới giờ bọn họ vẫn còn chưa biết gì cả.
“Có khóa.” Công nhân hô.
“Cắt.” Trần Kiện lệnh.
Giờ thì nhanh rồi, chỉ nghe cạch một cái là cưa sắt cắt đứt, khóa rơi xuống, công nhân mở hộp, năm người kia nhón chân cao hết cỡ nhìn.
Rất yên tĩnh, yên tĩnh tới không có gì xảy ra, hai công nhân kia soi đèn tới sững người, không ai đụng tay vào lấy ra.
Trần Kiện nổi khùng, chỉ tay mắng: “ Con mẹ mày, làm gì đấy, không muốn sống nữa à?”
Không ngờ uy hiếp không nổi, hai công nhân kia bất thình lình ra sức vơ thứ bên trong ôm vào lòng, sau đó co cẳng chạy luôn. Khi tất cả còn sững sờ thì hai người đó đã biến mất sau rừng bia, năm người sực tình đuổi theo không kịp, đợi chạy tới bên cái hộp sắt, Trần Kiện nhũn chân.
Hộp sắt cao khoảng 20 cm, dài hơn 1 mét, rộng 40 cm, bên trong chứa toàn là quyền trục, ấn giám, còn cả lụa vàng bọc cái gì đó, đều là người gia sản không nhỏ, hiểu cả rương cổ vật này có ý nghĩa thế nào.
“Phát rồi, phát rồi.... Lão tử phát lớn rồi, không cần lo vấn đề chuỗi tài chính nữa.” Trần Kiện nghiến răng kèn kẹt, cơ thịt trên mặt co giật.
“Tài phú của Đoan Mộc Giới Bình không chỉ 1 tỷ đâu, cái nhẫn ngọc này đem đấu giá vài chục triệu không vấn đề.” Từ Tiến Đĩnh cầm đèn pin soi vào cái nhẫn ngọc trong suốt tỏa ra ánh hào quang long lanh soi sáng gương mặt tham lam của hắn.
Lăng Duệ Phong nhìn nóng hết cả người: "Lão Từ, anh hiểu đồ cổ à, không phải đồ giả chứ?”
“Đồ giả là dùng để lừa người ta, hắn chôn sâu thế này để lừa ma à? Nhà tôi phất lên nhờ đồ cổ đấy, nếu không nhận ra cái này thì mù rồi.” Từ Tiến Đĩnh nói xong đeo cái nhẫn lên ngón cái.
Trần Kiện lột ngay cho vào rương: "Mẹ nó, từ khi nào tới lượt ông đụng tay vào.”
“Tôi có nói là lấy nó à?” Từ Tiến Đĩnh bật dậy hùng hổ như muốn đánh nhau, lòng tham khiến hắn quên mất đối thủ cao lớn hơn mình gấp đôi.
“Đừng cãi nhau nữa, đi mau...” Hoàng Tông Thắng rít giọng từ tận cổ họng, giục.
Trần Kiện vẫn còn đang chửi hai tên công nhân không biết lấy thứ gì chạy mất rồi, hắn là tên vai u thịt bắp nhất ở đây, vác hộp sắt lên vai, Lăng Duệ Phong giúp đỡ đưa lên xe. Mang hộp sắt khỏi nghĩa trang, cho lên xe thương vụ, đội ngũ năm người tăng tốc chạy luôn...
Toàn là nhân vật thành tinh, giờ không phải lúc truy cứu hai tên súc sinh kia, phải chạy trước đã, tiếp xúc đó là đội thứ hai tới, là người trong xe tang lễ, vờ vịt vào mộ, khiêng vài cục bê tông lên xe, dọn dẹp tàn cục, đắp đất qua loa. Trực ban chỉ là ông già, vốn thấy ồn ào định ra hỏi xem chuyện gì, người ta mang tới chai rượu với ít đồ nhắm, thế là mặc xác luôn.
Tất cả đều rất thuận lợi, xe đi được 4 km, đã tới quốc lộ số 27, đường cao tốc trong tầm mắt rồi... Lần này lái xe là Lưu Nghĩa Minh, vì hắn là người giữ được bình tĩnh nhất, những người khác thì kích động tới run hết người, hắn còn bật âm nhạc tươi vui, tâm tình khoai khoái, không ngờ nhanh chóng lấy được đồ của Đoan Mộc Giới Bình như thế. Cho dù không biết giá trị ra sao, dù không chơi đồ cổ, hắn đoán chừng vẫn là con số trên trời, quan trọng hơn, tiêu thụ số đồ cổ này còn an toàn hơn trái phiếu.
Tất cả đều rất hoàn mỹ, trừ không biết hai tên công nhân kia lấy đi cái gì, kiến thức đám công nhân bây giờ cũng cao hơn rồi, không như trước kia đào công trường, đào ra thứ đáng tiền cũng không biết. Giờ đều hiểu thứ trong mộ lấy ra đáng tiền, chẳng cần tiền công đã chạy mất.
Chuyện này làm Trần Kiện bẽ mặt lắm, vì người là do hắn tìm mà, cái nhẫn đã giá trị hàng chục triệu, đống đám kia ra sức vơ vét ôm vào người còn không phải cả trăm triều sao? Hắn tức sôi máu: "Hai thằng chó đó, để về rồi tôi cho người tìm chúng, chặt tay chó của chúng, mẹ nó, đồ của tôi mà cũng dám cướp.”
Hoàng Tông Thắng khuyên can: "Ngàn vạn lần đừng làm thế, truy tìm cũng được, nhưng làm âm thầm thôi, nếu không tìm thấy thì bỏ qua cũng được, chúng cướp đồ của chúng ta, chúng không dám nói linh tinh đâu, đừng để phát sinh thêm rắc rối, chuyện này sinh ra chuyện khác.”
“Mà không phải nói là trái phiếu à, sao lại là đồ cổ?” Lăng Duệ Phong thắc mắc.
“Oa, đúng rồi.” Trần Kiện vỗ cái đầu trọc, lộ nguyên hình, không bình tĩnh như những người khác: "Hay là trừ đồ cổ còn có cả trái phiếu nữa?”
“Rất có khả năng.” Từ Tiến Đĩnh gật đầu ngay.
Lưu Nghĩa Minh đang lái xe cũng tham gia câu chuyện: "Tôi cũng khuynh hướng ý kiến của giám đốc Từ, khả năng cao lắm. Đoan Mộc Giới Bình không để tất cả tài sản vào một chỗ đâu.”
Sướng điên luôn rồi, cả đám xoa tay, đều muốn mở hòm ra, nhưng không ai dám ra tay trước, nếu không sẽ thành kẻ thù chung. Giờ vấn đề chia chác phải đặt lên nghị trình rồi, không ai nghĩ tới có thể đạt được mục đích nhanh như vậy nên chưa thảo luận.
Chát, Trần Kiện đát cho Từ Tiến Đĩnh phải rụt tay về: “ Này Lão Từ, chân tay ông không sạch sẽ, tới lượt ông à?”
“Thôi đi, mấy thằng lưu manh kia còn chẳng phải do tôi nuôi bao lâu, nếu không làm gì có tin.” Từ Tiến Đĩnh nói chẳng có tinh thần, giờ hối hận thối cả ruột gan, hôm qua manh mối ngay trước mặt mà mình không chú ý.
“Người đào lên là do tôi tìm, nói trước, chuyện này do ai định đoạt cũng không có phần của ông đâu.” Trần Kiện cảnh cáo, ngang nhiên ỷ thế bắt nạt người ngoài.
Lão Từ cười khẩy: “ Nhà tôi thế gia đồ cổ, có muốn biết đồ bên trong giá trị bao nhiêu không?”
Dù Hoàng Tông Thắng dù tu dưỡng tốt đến mấy đối diện với số tài phú khổng lồ ngay trước mắt cũng không nén lòng được: “ Nghĩa Minh, cậu lái vào đường đỗ xe đi, nghỉ chút.... Chúng ta thương lượng phương pháp xử lý, tối nay nhất định phải đi khỏi Trung Châu.”