Q3 - Chương: 077 Phúc không phải họa, họa không thể tránh. (4)
Lưu Nghĩa Minh đáp một tiếng, lái xe qua trạm thu phí, lại đi được vài km, lái vào làn đường đỗ xe bên đường cao tốc. Trong xe trừ Lưu Nghĩa Minh vẫn ngồi ở ghế lái số người còn lại tụ tập khoang sau xe lấy cái hộp sắt làm trung tâm, mở ra, có chút mùi mốc, nhưng đồ được bảo tồn rất tốt.
Từ Tiễn Đĩnh cầm quyển trục lên, tháo dây buộc, soi đèn nhìn sơ qua: "Không sơn dạ vũ đồ của Lý Khổ Thiện... Giá trị không đánh giá được.”
Không đánh giá được tức là rất cao, ai nấy mừng rỡ, Từ Tiến Đĩnh cầm cái ấn đồng lên: “ Quy Xà Ấn, đây là cái ấn mẹ con, ấn giám tiết độ sứ thời Đường... Tôi mới chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy, giá không rẻ được, đây không chỉ là đồ cổ mà là văn vật, cấm mua bán, cũng không cách nào định giá … tìm được nhà sưu tầm tư nhân thì vô giá.”
“Nhâm dẫn tử sa ấn... Thứ này không quá hiếm, chẳng đáng giá mấy... À, không là kiểu của Bát Đại Sơn Nhân, thế thì đắt lắm.”
“Ngọc ấn, tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều ấn giám ngọc như vậy, một hai ba... Mười.. Hai bốn... Riêng ấn ngọc đã 26 cái … cái này kiểm tra kỹ hơn sau.”
“Đây là Lễ Truyền Minh đời Tống, đổi được cả tòa nhà đấy... Có điều thứ này không thể bán công khai, quy định của bộ văn hóa, bản in trước thời Minh thuộc về quốc gia.”
“A Ngô Giang Đồ của Thẩm Chu thời Minh, thứ này ba năm trước bị người ta đấu giá được ở Hong Kong, giá 27.3 triệu, té ra là hắn mua.”
Từ Tiến Đĩnh như chuột sa chĩnh gạo, vừa chạy vừa xem, cái hiểu, cái không hiểu, cái từng thấy, cái chỉ nghe nói đều mang ra nói hết. Hai mắt hắn lúc này sáng lên, huyết mạch căng phồng, trán nổi gân xanh, cả một cái hộp đồ cổ sợ là làm người ta xem phát điên rồi, giống như người cực đói lao vào bữa tiệc ê hề vậy, thèm thuồng lộ ra mặt.
Nhìn mãi, nhìn mãi, ai ngờ Từ Tiến Đĩnh ôm một cuộn tranh trong lòng bật khóc: "Bảo bối, bảo bối... Đều là bảo bối cả, nhìn một cái thôi chết cũng đáng rồi.”
Trần Kiện ở bên chẳng hiểu gì đá Từ Tiến Đĩnh một cái: "Ông có bệnh à, có phải đào mộ tổ của ông đâu, tổng cộng trị giá bao tiền?”
“Nghệ thuật là vô giá, có điều nếu nhất định dùng tiền đánh giá, tôi thấy 1 tỷ trái phiếu cũng không bằng được đâu, biết vì sao không? Vì nó còn lên giá nữa.” Từ Tiến Đĩnh lau nước mắt rùng mình một cái nói, tiếc nuối là đại đa số sẽ không thuộc về mình.
Mấy người kia nghe chỉ thấy sung sướng, Trần Kiện ngả mặt cười hô hố, Lăng Duệ Phong cũng cười ngoạc miệng mất cả phong độ, Hoàng Tông Thắng cười cực gian, tất cả đều nhìn về phía Từ Tiến Đĩnh, từ ánh mắt tới điệu cười đều quái dị cực độ.
Đột nhiên Từ Tiến Đĩnh sực tỉnh cảm giác không khí trong xe không đúng, người khác tựa như đang nhìn mình, cánh cáo: "Này, mấy vị, không phải định chơi xấu tôi đấy chứ, lái xe của tôi đi theo đấy, mấy người muốn giết tôi độc chiếm cũng không làm sạch sẽ được đâu.”
Hoàng Tông Thắng cười nhạt: "Làm gì có, thân phận của anh như thế, sao chúng tôi dám.”
“Có điều chia thế nào do chúng tôi quyết.” Trần Kiện giọng điệu ẩn chứa uy hiếp: “ Người của chúng tôi sắp tới rồi, đồ trước tiên vận chuyển khỏi Trung Châu đã, sau đó phân phối.”
“Không được, thứ này trong tay ai, người đó chẳng muốn chơi trò biến mất, chia ngay ở đây, sau đó chúng ta đường ai nấy đi.”Từ Tiến Đĩnh không chịu.
Tiền tài mờ mắt, lúc quan trọng thế này mà không thỏa thuận được e có chuyện ngoài ý muốn, Lưu Nghĩa Minh ngồi ở vị trí tay lái cân nhắc rồi nói: "Tổng giám đốc Hoàng, gốc rễ anh ở Trung Châu chúng tôi không lay chuyển được, thế này đi, chúng tôi chịu thiệt thòi một ít, anh lấy trước, nói không chừng sau này còn tìm trái phiếu cần nhờ tới... Đúng không giám đốc Từ?”
Vào lúc quan trọng, Lưu Nghĩa Minh tỏ ra cực kỳ khôn ngoan thức thời, chẳng những nhường một bước mà kéo Từ Tiến Đĩnh vào cùng phe. Từ Tiến Đĩnh đồng ý ngay, trong tình thế này Hoàng Tông Thắng, Trần Kiện, Lăng Duệ Phong rõ ràng chiếm thượng phong, hắn và Lưu Nghĩa Minh là người ngoài đành phải nhún.
Ba người kia không nói gì cả, tình thế có vẻ bế tắc rồi, xem chừng đúng là có ý nuốt chửng, chia ba tất nhiên là tốt hơn chia năm mà.
Lưu Nghĩa Minh cảm giác nguy hiểm, số đồ cổ lớn như vậy, ai chẳng nổi lòng tham, đang cân nhắc nói gì đột nhiên như thấy ma chỉ Từ Tiền Đĩnh, lắp bắp: "Anh, anh chảy máu kìa.”
Nói xong như nhớ tới chuyện gì, thét lên kinh hoàng, không chậm trễ một giây, xô cửa bỏ chạy.
Từ Tiến Đĩnh không biết xảy ra chuyện gì, hắn cũng nhìn thấy một cảnh kinh hoàng, cả Hoàng Tông Thắng, Trần Kiện, Lăng Duệ Phong đều chảy máu mũi, trong khoang xe mờ tối trông vô cùng đáng sợ, quệt mũi một cái, lập tức thấy ươn ướt, chỉ chỉ Trần Kiện định nói nhưng không kịp nói gì đã gục xuống...
Uỵch, uỵch, uỵch! Ngã liền ba người, trong mũi, trong mắt, trong miệng đều có máu chảy ra, mặt vẫn còn nguyên điệu cười quỷ dị.
Mười lăm phút sau, bốn chiếc xe tiếp ứng tới, là xe của Hoàng Tông Thắng gọi tới, có điều vừa mở cửa xe ra thì gào lên như thấy ma, ngã phệt mông xuống đất, đũng quần ướt sũng, quay đầu cuống cuồng bỏ chạy...
Hai mươi phút sau, trung tâm cấp cứu, trung tâm chỉ huy 110 liên tiếp nhận được điện thoại, một cái là cầu cứu, một cái là báo án...
Người báo án thân phận không tầm thường, cho nên xe cảnh sát tới rất nhanh, vừa tới nơi lập tức tổ chức bao vây hiện trường, một dài đường cao tốc nhiều xe không tiện tác nghiệp, hơn nữa xe cấp cứu tới trước vô cùng kinh hoàng, từ xa ngăn cản cảnh sát, thì thầm vài câu, sau đó cảnh sát cũng khiếp sợ, tuyến cảnh giới lui ra mười mét, chặn cả đường cao tốc.
Không lâu sau đường cao tốc Trung Thiểm được lệnh phong tỏa, xe cấp cứu hai chiếc, bốn chiếc, tám chiếc... Không ngừng tăng lên. Xe cảnh sát đếm không xuể, tạo thành tuyến phong tỏa kéo dài, thậm chí sau đó có cả xe khử trùng cỡ lớn của phân đội tháo rỡ bom mìn tới, tới nơi một phát là phun thuốc khử trùng toàn bộ người ở hiện trường.
Những người không liên quan đều đứng xa ngoài tuyến cảnh giới, ở bên trong, nhân viên mặc đồ khử trùng đeo mặt nạ phòng độc như trong phim thảm họa đi qua đi lại, khiến người ta ớn lạnh... Trong đám đông vây quanh đó có người được Hoàng Tông Thắng gọi tới, biết ông chủ ở trong xe sớm đã run run gọi điện cho người trong nhà nghĩ cách.