← Quay lại trang sách

Q.3-Chương 078 Cái mình chẳng muốn, lại làm với người. (1)

Tổng bộ Viễn Thắng, Hạ Bội Lan dẫn theo một đám người lên xe, vội vàng đi ngay trong đêm tối.

Trâu Hiểu Lộ đứng dựa bên cửa sổ, khi nghe xong điện thoại mới nhận ra tay phải mình không nghe điều khiển nữa, đang run một cách mất kiểm soát, di động cũng rời tay rơi xuống.

Xảy ra chuyện rồi, chuyện lớn rồi.

Trong lòng kinh hoàng không biết làm sao, Trâu Hiểu Lộ nhặt di động lên, chạy vội ra cửa, mở cửa ra một cái, không ngờ bốn bảo an đã thành tám người, vây chặt lấy cửa. Người đứng đầu không có chút thương hương tiếc ngọc nào, lạnh lùng nói: "Cô không đi được.”

“Các, các anh định làm gì?” Trâu Hiểu Lộ tức giận quát.

“Chẳng làm cái gì cả, nhưng nếu cô không nghe lời thì chúng tôi phải làm gì đó đấy.” Bảo an nhếch môi mỉa mai.

Rầm, Trâu Hiểu Lộ ý thức tình hình không đúng, việc đầu tiên là đóng ngay cửa lại, dựa lưng vào cửa, ngực phập phồng liên hồi, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong lòng là: Xong rồi.

Điện thoại của cô là do lái xe của Từ Đĩnh Tiến bám theo phía sau gọi tới, Từ Đĩnh Tiến luôn đề phòng nhóm người Trung Châu chơi xấu nên luôn sai lái xe của mình theo sau phòng hờ. Không ngờ xảy ra chuyện rồi, chỉ biết có rất nhiều xe cảnh sát, xe cứu hộ vây quanh hiện trường, không biết chuyện gì, nhưng chắc chắn không nhỏ được.

Ha ha ha ha.

Đột nhiên trong phòng có âm thanh rất không hài hòa vang lên, có người đang cười, Trâu Hiểu Lộ trợn mắt quay lại, không biết Soái Lãng dậy từ bao giờ, cười rất vui vẻ: “ Mỹ nữ, cô chẳng rõ tình thế gì cả, hai chúng ta là con tin, cô lại nghĩ người ta canh gác cho mình? Choáng rồi chứ gì?”

“Sao anh biết là xảy ra chuyện?” Trâu Hiểu Lộ ngờ vực, tên này nãy giờ ngủ như heo cơ mà.

“Nhìn cô là biết, ha ha, đưa di động cho tôi, nhanh lên, cần để lại di chúc thì để lại đi, chúng ta sắp thành đôi uyên ương đồng mệnh rồi.” Soái Lãng đưa tay ra muốn lấy di động, Trâu Hiểu Lộ biết chuyện khẩn cấp, cô không phải người bản địa không biết trông vào đâu, ném di động lên bàn. Soái Lãng mở máy ra, hai tay thao tác rất nhanh, tiếng tạch tạch bấm phím truyền ra liên hồi, tiếp đó là tiếng tít tít tin nhắn truyền đi.

Trâu Hiểu Lộ nhìn bộ dạng bình chân như vại của Soái Lãng thì rất không cam lòng: "Anh muốn biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Soái Lãng ngủ một giấc no say tỉnh hắn rượu rồi, chỉ là hơi uể oải, ngáp một cái rõ to, chân vẫn gác lên bàn: "Muốn nói thì nói đi, không muốn nói thì thôi.”

“Xe cấp cứu, xe cảnh sát vây quanh rồi, nhiều, nhiều lắm … người trên xe không biết sống chết, người xung quanh hiện trường đồn rằng có người hạ độc.” Trâu Hiểu Lộ chưa hết run, hai tay nắm chặt vào nhau: "Chỉ sợ, chỉ sợ không ai qua được.”

Soái Lãng nghe Trâu Hiểu Lộ nói tình hình thì đầu tiên là ngẩng đầu, mắt mở to, sau đó mới rút chân, ai ngờ chân để lâu tê cứng rồi, ngã uỳnh xuống đất, trông như bị tin tức đó làm khiếp sợ.

Trân Hiểu Lộ hiểu lầm, nghĩ y sợ, không hi vọng gì nữa, nếu là mọi chuyện thuận lợi, y còn may ra được bố thí ít tiền, bây giờ xảy ra chuyện, vậy thì người đưa tin làm sao có kết cục tốt... Chứ không à, ngã xuống bàn kêu khùng khục kia kìa, chắc là sợ phát khóc rồi.

Í, không đúng... Âm thanh rất quái dị, Trâu Hiểu Lộ đi tới, vươn cổ nhìn, thấy Soái Lãng khoanh chân ngồi dưới bàn che miệng cười khùng khục, cười vô cùng khó nghe, tựa như có chuyện gì vui không cách nào nhịn được vậy. Trâu Hiểu Lộ lửa giận bốc thẳng lên đầu, tóm cổ áo kéo y ra: "Anh, anh biết trong mộ có vấn đề à?”

“Cô có bị ngốc không thế? Bánh từ trên trời rơi xuống là cô đưa lên miệng ăn ngay sao? Không có vấn đề mới là lạ đấy.” Soái Lãng chẳng thèm để ý thái độ hung dữ của Trâu Hiểu Lộ.

“Đồ, đồ lừa đảo, anh biết rõ còn cố ý lừa bọn họ đi.” Trâu Hiểu Lộ tức tới không thở nổi.

“Đúng, nếu không có tên lừa đảo này giữ cô lại thì cô cũng đó rồi đấy, buông!” Soái Lãng quát.

Tích tắc đó Soái Lãng toát ra uy phong không giống thường ngày, bất giác Trâu Hiểu Lộ buông tay, bần thần đứng đó.

Soái Lãng chỉnh lại cổ áo, khinh miệt: “ Một lũ ngu xuẩn chỉ nghĩ tới tiền, không nghĩ xem đó là tiền của ai? Đoan Mộc Giới Bình là tên biến thái, hắn thích nhất là lừa cho cho người ta tan nhà nát cửa để đứng ngoài nhìn trò cười. Mấy người các cô bất kể chơi trí tuệ hay lưu manh với hắn đều kém lắm, không tự lượng sức suốt ngày nhòm ngó tiền của hắn... Xì...”

Nói xong đẩy Trâu Hiểu Lộ chặn mình sang bên, không ngờ tay y chạm vào người cô gái này chẳng có tí phản ứng nào.

Soái Lãng giọng bởn cợt hỏi: "Trâu mỹ nữ, cô thấy kẻ đáng mặt nam nhân mà cô nói đều thua rồi, chỉ kẻ không đáng làm nam nhân như tôi đây còn đứng vững... Có cảm tưởng gì không?”

Lật kèo rồi, giờ Soái Lãng có dư thừa vốn liếng để vênh váo rồi, hiên ngang đứng đó tạo dáng, dù anh có thấp, nhưng khí thế sừng sững như Thái Sơn. Chỉ có điều không khiến Trâu mỹ nữ khuynh đảo, chỉ ngơ ngác đứng đó như chưa từ kinh hãi tỉnh lại.

Soái Lãng chẳng để ý, đi loanh quanh trong phòng tìm kiếm cái gì đó, nửa ngày trời moi ra được hai chai nước khoáng, mở nắp, té ra là rửa mặt. Dùng nước lạnh lấy tỉnh táo, phẩy tay, rút khăn giấy lau mặt, rót cốc nước, đặt mông lên bàn, tay lục lọi, lấy trong hộp gỗ ra điếu xì gà, ngậm vào miệng kiếm diêm châm lửa. Hít vài hơi thấy mùi vị không tệ lẩm bẩm: “ Oa, có phải là xì gà Habanos trong truyền thuyết không nhỉ?”

Thế rồi y moi hết xì gà trong hộp gỗ cho vào túi áo như thằng ăn trộm mạt hạng.

Trâu Hiểu Lộ không chú ý tới hành vi khác thường đó, cứ mấp máy môi, không biết nói gì, đột nhiên kiêu lên: “ Giả, tất cả là giả, anh gây chuyện ở hội sở là giả, anh chỉ kiếm một lý do nói ra thế nào để người ta tin.”

Soái Lãng phả ra làn khói, nhởn nhơ nói: "Tất nhiên rồi, cô nghĩ đi, tôi hớn hở chạy tới báo với họ, có khi họ cười vào mặt ấy chứ, nhưng nếu tôi vô tình nói ra thì người ta sẽ tin.”

“Anh, anh say rượu cũng là giả?”

“Thật đấy, tôi mà không uống say thì họ đã kẹp cổ bắt tôi đi cùng à? Có điều say thế đã là gì, anh em tôi còn từng uống suýt vào viện cơ.”

“Vậy, vậy anh, anh giở trò với tôi cũng là giả?”

“Đương nhiên, nhỡ bọn họ còn nghi ngờ thì thế nào? Tôi đoán, đi được một lúc đầu óc bọn họ nguội lại, sau đó gọi điện về nhà hỏi tình hình... Hỏi một cái, biết tôi giở trò lưu manh với cô, ha ha ha, liền nghĩ, dạng thằng này chỉ đến thế mà thôi, vậy là họ yên tâm, chứ biết tôi trước đó quấy phá ầm ĩ, họ vừa đi một cái tôi lại ngoan ngoãn lăn ra ngủ, không phải khiến người ta nghi à? Ha ha ha.” Soái Lãng ngửa mặt cười khoái trá, rất giống hình tượng phản diện.