Q3 - Chương: 079 Cái mình chẳng muốn, lại làm với người. (2)
Trâu Hiểu Lộ khiếp sợ, người này rốt cuộc là ai? Một con người có thể tính toán tới mức đó phải hiểu người khác tới cỡ nào mới làm được, không khỏi nảy sinh ý nghĩ đáng sợ: "Không phải anh hạ độc họ chứ?”
Soái Lãng lúc lắc ngón tay: "Cái đó thì không phải tôi rồi, tôi mà có bản lĩnh đó còn tốn thời gian với các cô thế làm gì? Có điều tên Đoan Mộc Giới Bình khốn kiếp đó thật quá ác độc, đâu phải hắn giao phó hậu sự cho tôi, mà muốn kéo tôi đi làm bạn với hắn... Cũng không có gì lạ, hắn muốn giết tôi đâu chỉ một lần.”
“À phải Trâu mỹ nữ bọn họ đã trợn mắt thẳng chân chưa... Hỏi sai người rồi, chuyện này cô không biết, hiện giờ hẳn là cảnh sát đang chùi đít. Chuyện này tôi tin trình độ của Đoan Mộc Giới Bình, giết vài người không thành vấn đề.”
“Anh, anh...” Trâu Hiểu Lộ lắp bắp không nói lên lời.
Cái gì mà sợ nghèo sợ chết, cái gì mà lưu manh đê tiện, không có chí lớn, không đáng mặt nam nhân chứ... Ấn tượng của Trâu Hiểu Lộ hoàn toàn đảo lộn, tất cả đều có tính toán, y biết hết, cho nên giả điên giả dại, để người khác nhảy hố cho mình, có khi còn có ý đồ, mượn dao giết người nữa …
“Anh, anh thực sự không hiểu à, nếu có người chết, anh có thoát được không? Ngay cả gian phòng này, anh cũng không ra được đâu...”
Soái Lãng bĩu môi: “ Người ta chết chứ đâu phải tôi chết, liên quan đếch gì tới tôi, hôm nay có cả tấn người chứng minh tôi uống say, trêu ghẹo phục vụ viên, có có đống người chứng minh tôi bị giam giữ trái phép ở đây.... Đám Hoàng Tông Thắng mà còn sống, ông ta ý đồ lấy tiền tang vật, rắc rối lo không xuể làm gì nổi tôi. Ông ta mà chết, thế càng xong, người công ty mải tranh quyền đoạt lợi, quan tâm tới tôi làm gì?”
Trâu Hiểu Lộ cảm giác cơ mặt của mình cứng đờ rồi, không biết biểu cảm ra làm sao nữa, người này quá đáng sợ... Cô lần đầu thực sự cảm thấy sợ một người như thế.
“Mỹ nữ, cô quá đơn thuần rồi đấy, cô nghĩ đám vương bát đản kia sẽ để tôi yên à, nói cho cô biết nhé, bọn chúng không muốn chia tiền cho tôi đâu, lúc chưa lấy được tiền có lẽ chúng không định làm gì tôi, nhưng một khi sờ vào số tiền lớn đó rồi …”
“Chậc chậc, lòng tham nổi lên, vừa không muốn chia tiền, lại không muốn tôi để lộ ra ngoài, vậy kết quả tốt nhất của tôi là gì, cô đoán thử đi. Nể mặt cô hôm qua nói chuyện tử tế với tôi, dù tôi thừa biết cô chỉ giả vờ thôi, nhưng có còn hơn không, tôi cứu cô một cái mạng.” Soái Lãng thong thả giải thích.
Đôi mắt Trâu Hiểu Lộ cử động, di chuyển thân hình, tiêu cự không rời khuôn mặt đen xì, lưu manh, kia, trong lòng phức tạp không biết phải nói gì: "Vậy giờ chúng ta làm sao ra khỏi đây được?”
“Ồ, không phải cô học nhu đạo à, ghê gớm lắm à, xông ra chứ làm sao?” Soái Lãng rốt cuộc có cơ hội rồi, cắn trả.
“Được rồi, vậy thì cùng xông ra ngoài, bên ngoài hiện giờ có tám tên bảo an, chúng ta chia hai hướng, thoát được người nào hay người nấy.” Trâu Hiểu Lộ hít một hơi lấy tinh thần, sắn tay áo lên, làm động tác khởi động, nơi thị phi này rời khỏi sớm thì hơn.
“Khụ khụ khụ...” Soái Lãng sặc khói ho khù khụ một tràng, mình nói chơi ai mà ngờ em gái này dám chơi thật, nữ nhân bây giờ đều đáng sợ thế sao, xua tay: “ Thôi thôi, tôi đánh không nổi đâu, cô muốn chạy thì chạy đi, tôi hút xong điếu thuốc này rồi tính … thứ này chắc tôi có tiền cũng chẳng dám mua, tranh thủ đồ miễn phí cái.”
Trâu Hiểu Lộ dậm chân tức tối, cô không ngờ Soái Lãng nói ra một câu thiếu cốt khí như vậy, có điều vừa định mắng thì nhớ ra, không thể tin tên này được, lần này biết động não rồi: “ Xem ra anh có cách rồi phải không?”
Soái Lãng không trả lời trực tiếp thong thả hút xì gà: "Đi cái gì mà đi, ở đây có mỹ nữ bồi tiếp, sao phải đi chứ?”
“Hừm, nếu như anh đã dự liệu được sẽ xảy ra chuyện, vậy thì chắc chắn anh chuẩn bị đường lui rồi, vừa nãy anh gửi tin nhắn cho ai?” Trâu Hiểu Lộ chất vấn.
Soái Lãng im như thóc, có điều nhìn sự nhởn nhơ trấn định đó, Trâu Hiểu Lộ biết chắc chắn là không sao rồi, vì thế cô ngồi xuống, đợi suy nghĩ của mình được xác thực.
Thời gian xác thực không lâu, chỉ vài phút sau ngoài hành lang có tiếng người ồn ào, không rõ cãi nhau hay đánh nhau, Soái Lãng dụi tắt điếu xì gà, phất tay như ông chủ: "Mở cửa.”
Trâu Hiểu Lộ không muốn nghe nhưng cô cũng tò mò, vì thế chạy ra mở cửa, cửa vừa mở một cái, tám tên bảo an lui nhanh vào phòng, tiếp ngay đó mười mấy người xông vào, ở hành lang còn có rất đông, đếm không xuể.
Đi đầu là Đại Ngưu cao lớn lừng lững, uy phong dũng mãnh như đại tướng quân, dồn đám bảo an vào góc tường. Quả nhiên là y có chuẩn bị, Trâu Hiểu Lộ nhận ra Đại Ngưu liền mừng rỡ, đoán chừng khi Soái Lãng bị đưa về thì đám anh em của y cũng đã mai phục xung quanh, chỉ đợi tin nhắn xông vào cứu người.
Soái Lãng lúc này rốt cuộc cũng đứng dậy rồi, rất thong thả, chậm rãi, đủng đỉnh, còn làm động tác chỉnh cổ áo rất màu mè nữa, không quên cầm theo túi tiền mà Hoàng Tông Thắng thanh toàn cho mình, bảo đám Đại Ngưu, Trình Quải ra cửa đợi mình, hỏi bảo an: "Các huynh đệ, mỗi tháng kiếm được bao tiền?”
Không ai đáp, rõ ràng là sợ hãi, Soái Lãng hử một cái, tên đứng đầu rùng mình rối rít nói: “ Hơn hai nghìn ạ.”
“Quá đáng, chỉ thế thôi à, vậy thì liều mạng làm gì? Các cậu giam cầm tôi phi pháp cả buổi chiều, nếu tôi mà tố cáo thì ngồi trong kia một năm là cái chắc, sau này chuyện phạm pháp đừng làm nữa, hiểu không...”
Làm bộ làm tịch giáo huấn vài câu, Đại Ngưu ở ngoài chỉ lo tạo dáng đi qua đi lại, sau đó cả đám cùng nhau đi vào thang máy, tất nhiên chia ra ba bốn đợt mới hết, ngoài đại sảnh cũng có người gác rồi, lúc này Viễn Thắng cũng đã loạn, Hạ Bội Lan dẫn người đi tới hiện trường trúng độc kia, không ai làm chủ, vì thế chẳng dám cản Soái Lãng.
Tới tầng một, Soái Lãng ấn túi tiền vào lòng Trình Quải, làm hắn sợ giật mình, Soái Lãng cười: "Không sao đâu, đây là tiền thanh toán hóa đơn của tổng giám đốc Hoàng đấy, hợp pháp.”
“Mày mày... Mày cầm đi, tao còn muốn sống thêm vài ngày nữa.” Trình Quải trả lại, hắn biết đây là đâu, cứu anh em thì hắn còn giám, chứ lấy tiền của đám người này, hắn không dám.
Soái Lãng rút luôn một cọc đưa cho Đại Ngưu, bảo hắn chia cho đám anh em tới đây đón mình, Đại Ngưu không khách sáo, chuyện này hắn làm thuần thục lắm rồi, giơ tiền lên vẫy một cái, kéo người về xe chia tiền, ai nấy hơn hở, Soái Lãng cười toe toét, y thích nhất cảnh này, cầm một đống tiền ném xung quanh, cảm giác rất sướng.
(*) Soái Lãng sinh ra không đúng thời, giả sử thời Thủy Hử chắc đứng đầu Lương Sơn bà nó rồi.