Q3 - Chương: 080 Cái mình chẳng muốn, lại làm với người. (3)
Trình Quải một lần vào tù thì gan nhỏ hơn hẳn, biết sợ rồi, nên cứ lo thon thót: “ Mẹ nó, lần cuối cùng tao giúp mày đấy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, La Sách nói hắn chỉ bám theo một lúc mà mấy chục xe cảnh sát chặn đường cao tốc, giờ hắn còn chưa thoát.”
“Không sao, không sao đâu... Tao đảm bảo với mày sau này sẽ không có chuyện thế này nữa.” Soái Lãng khoác vai thằng béo an ủi.
Xe đã tới, Đại Ngưu hô lớn rút quân, không ít nhân viên làm việc ở tòa nhà Phong Nhạc Viên tránh xa đám người bọn họ. Soái Lãng đi chính giữa oai phong như đại tướng quân, chuẩn bị lên chiếc xe cuối cùng, không ngờ một chiếc Volkswagen ở đâu phanh két bên cạnh, một cô gái thò đầu ra gọi: “ Lên đi, xe đó chật rồi.”
Thấy đó là em gái xinh đẹp, đám lưu manh huýt sáo ầm ĩ, không thì học sói tru, giục Soái Lãng mau mau. Soái Lãng vẫy tay tiễn đám anh em đi trước mới lên xe của Trâu Hiểu Lộ, còn đang dương dương đắc ý, không ngờ xe vọt một phát làm y trượt người xuống ghế, tốc độ cực nhanh phóng ra đường lớn rồi mới giảm tốc độ dần.
Trâu Hiểu Lộ không hỏi Soái Lãng đi đâu, mặt lạnh nói: "Dám lên xe tôi, không sợ tôi xử anh à?”
“Ông chủ cô thua rồi, cô cũng sắp lo mình chưa xong, còn muốn làm gì tôi.” Soái Lãng sợ đe dọa à, nực cười.
“Anh ác quá đấy, anh không dám lấy tiền của Đoan Mộc Giới Bình, vì kiếm một triệu này mà anh hại bao nhiêu người như thế, anh không sợ hậu họa à?” Trầu Hiểu Lộ nhìn Soái Lãng vẫn ôm túi tiền kia, tức tối nói: “Lương tâm anh không cắn dứt à?”
“Chuyện đó liên quan quái gì tới tôi, cùng lắm tôi chỉ nói vài câu say rượu thôi mà... Hơn nữa cô hơi bị nhầm rồi, nếu bọn họ thuận lợi lấy được tiền thì tôi mới sợ. Nhưng bọn họ không thành công, còn cược cả mạng mình vào đó, bất kể là sống hay chết, phiền toái sẽ vô cùng lớn đấy. Tôi không tin bọn họ rảnh mà xử lý tôi, nếu bọn họ đoán được ngọn nguồn thì cũng nên biết, chơi tôi không dễ, Đoan Mộc Giới Bình còn bị tôi xử rồi, cô nghĩ bọn họ làm gì được tôi à?” Soái Lãng mạnh miệng không ngượng mồm.
Có điều nghe vào tai Trâu Hiểu Lộ thì không phải là mạnh miệng nữa rồi, sự thực bày rõ ra đó, không chỉ Đoan Mộc Giới Bình, 5 người kia đều bại trong tay y, một đã chết, số còn lại e cũng chẳng ai sống nổi, sự gian trá của người này không cách nào lường hết.
Kỳ thực lúc này Soái Lãng cũng lo lắm, lo Đoan Mộc Giới Bình không đủ ác độc, để sót một hai tên thì tương lai đúng là có phiền toái, còn về lương tâm mà nói, y chẳng áy náy, đám người đó tự nguyện tham gia chuyến du lịch sinh tử thì liên quan gì tới y.
Xe đi tới đường Văn Hóa, vào khu Kim Hà, Trâu Hiểu Lộ lái xe tới một con đường yên tĩnh vắng vẻ, lúc này trời đã tối, khắp nơi lên đèn, vì thế càng khiến góc khuất che phủ bởi hàng cây rậm rạp này càng thêm tăm tối. Xe vừa mới dừng lại, Trâu Hiểu Lộ hỏi thẳng: "Vậy thì tôi phải làm sao?”
“Tôi thực sự không quản được cô, nhưng tôi kiến nghị cô thẳng thắn đi ra đồn công an khai báo, đằng nào thì không lâu nữa cảnh sát sẽ tìm cô xác thực tình huống. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi thực sự cũng không biết, có điều tôi nghĩ Đoan Mộc Giới Bình là tay kiêu hùng vô độc bất trượng phu, trúng bẫy của hắn nếu có thể chết thống khoái đã là phải thắp hương cúng bái rồi.”
Soái Lãng tiếp xúc với tên lừa đảo đó có một lần nhưng cảm giác hiểu được con người hắn, tên đó có thể có bất kỳ tình cảm gì chứ không có lòng trắc ẩn, dù với nữ nhân theo bên cạnh mười mấy năm cũng chỉ như thứ công cụ, tránh thoát khỏi thứ tai họa này, trong lòng y cũng thấy may mắn mình không mờ mắt đi mở ngôi mộ kia, giờ y tò mò 5 tên kia biến thành bộ dạng gì.
“Tôi xong đời rồi.” Trâu Hiểu Lộ đập đầu xuống vô lăng, hai tay không ngừng run lên: "Từ gia là một gia tộc lớn, anh chị em có ba nam hai nữ, ông cụ vẫn còn khỏe mạnh, hai người ở nước ngoài, ba người ở trong nước đều giàu có quyền lực, tôi đi cùng với tổng giám đốc Từ, ông ấy làm sao, tôi cũng thảm.”
“Cô là gì của ông ta? Vợ, vợ bé, tình nhân hay gian phu dâm... Ái...” Soái Lãng đang hỏi thì ăn một cái tát vào gáy.
Trâu Hiểu Lộ mắng: "Tất cả là tại thứ vương bát đản anh đó … anh hại tôi rồi.”
“Tôi thì liên quan gì tới quan hệ giữa cô và ông ta? Sớm biết vậy tôi chẳng giữ cô lại, để cô đi theo cũng chết quách cho xong.” Soái Lãng cũng không phải loại nhường nhịn nữ nhân đâu, tức giận nói.
“Anh...” Trâu Hiểu Lộ thở phì phò vung tay lên, nhưng hồi lâu không hạ xuống: “ Anh cứu tôi nhưng cũng hại tôi, biết không hả? Cha tôi là cấp dưới của ông ấy, sau khi cha tôi chết, mẹ tôi gả cho người khác, khi đó tôi còn đang đi học, lúc đó gia đình gặp biến cố, học tập sa sút, khó khăn lắm mới tốt nghiệp được, bằng cấp không tốt, không kiếm được việc tốt, sau tới nương nhờ tổng giám đốc Từ.”
“Nói ra ông ấy là trưởng bối của tôi, không tới mức coi tôi như con cháu, dù gì cũng có chút tình nghĩa đời trước, chưa từng bạc đãi tôi, giờ thế này, anh bảo tôi phải làm sao? Thân thích của ông ấy không kiếm tôi tính sổ là may rồi... Anh bảo anh cứu tôi, vậy anh phải cứu tới cùng đi, anh nói tôi phải làm sao?”
“Người cứu mình trời mới cứu, người gây nghiệt tự chịu, tôi đoán là ông ta không nói với cô rằng cha ông ta Từ Trạch Hậu làm quan ở Trung Châu nhỉ? Thời Cách Mạng Văn Hóa ấy.” Soái Lãng đột nhiên hỏi.
“Là sao?” Trâu Hiểu Lộ hiển nhiên không biết.
“Đơn giản lắm các cô điều tra tôi thì tôi không thể không đào xới tận gốc các cô, thông thường Đoan Mộc Giới Bình lừa gạt không chọn mục tiêu, tóm được ai lừa người đấy, hắn không ngại không nể nang không thương hại ai hết.”
“Nhưng không biết có ai nhìn ra chưa, những người bị lừa nặng nhất, thảm nhất đều là mục tiêu hắn nhắm cố ý vào, trực tiếp lừa của Tinh Anh tới 200 triệu, tôi dám khẳng có nguyên cớ, Từ Tiến Đĩnh vừa xuất hiện liền giúp tôi tìm ra nguyên nhân. Cha ông ta năm xưa tại nhiệm ở Trung Châu, từng làm trong ủy ban quân quản....”
“Tuy tôi không rõ ông ta và nhà Đoan Mộc Giới Bình có ông ta có ân oán gì, nhưng chắc chắn có lý do của hắn.... Nói không chừng cha mẹ của Đoan Mộc Giới Bình bị bức hại tới chết có phần do cha ông ta gây ra, ông ta luôn truy tìm Đoan Mộc Giới Bình cũng không phải chỉ vì 200 triệu bị lừa đâu, có khi là muốn diệt trừ tai họa tận gốc đấy.”
“Thật tiếc, cha cô bị tai bay vạ gió.” Soái Lãng từ cha mình biết được chuyện này, tuy không rõ chân tướng, nhưng từ tin tức vụn vặt cha y kể, có thể nhìn ra phần nào: “ Hắn đối xử tốt với cô cũng một phần là áy náy.”