← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 081 Cái mình chẳng muốn, lại làm với người. (4)

Trâu Hiểu Lộ hồi lâu mới nói: "Tôi biết chuyện này, Lưu Nghĩa Minh từng nói với tôi.”

“Thế chẳng phải xong rồi à, oan có đầu nợ có chủ, cô áy náy cái gì nữa? Tôi nghe cô nói chuyện đoán chừng cô muốn tự lập đúng không, đây là cơ hội tốt.” Soái Lãng thầm kêu lạ, có lẽ mấy ân oán này Lưu Nghĩa Minh hiểu hơn mình, không biết nón xanh ca ca sống chết thế nào.

“Còn có cơ hội sao? Giờ chắc chắn rơi vào tay cảnh sát rồi.” Trâu Hiểu Lộ rủ rũ.

“Chưa chắc đâu.” Soái Lãng nói một câu gây kinh ngạc: "Trong cái mộ đó chắc chắn có đồ tốt, nhưng tuyệt đối không phải là trái phiếu hoặc là thứ phải xử lý gấp trong tương lai.”

“Vì sao anh biết?”

“Bởi vì cái mộ đó mua từ một năm trước, bia cũng được dựng một năm trước, cách nghĩa trang không xa có xưởng làm bia mộ, trước khi tới hội sở gây chuyện tôi đã tra xét rồi. Cũng dễ mà, bỏ ít tiền là xong, xem sổ sách thì thời gian làm bia cũng gần thời gian mua mộ, khi đó vụ án lừa đảo qua điện thoại đang làm ăn tốt, cho nên không cần lo bỏ trốn, hẳn là một bố trí dùng để đối phó với ai đó. Kết quả chưa kịp dùng đã bị bắt, thế là hắn dùng để hại tôi, may mà tôi không bị lừa.”

Trâu Hiểu Lộ không tin: "Nếu là một năm trước đã mua, đám Hoàng Tông Thắng và tổng giám đốc Từ sao không phát hiện ra vấn đề, phát hiện rồi họ sẽ không vội ra tay.”

“Ha ha ha.” Soái Lãng cười dài đắc ý nói: “ Tôi quên nói với cô, tôi bỏ ra 500 đồng để ban quản lý sửa thời gian, cho nên khi bọn họ tới tra liền thành chuyện 2 tháng trước. Với lại họ bị số tiền lớn kia làm mê muội rồi, chẳng hiểu có chú ý chi tiết không? Đừng ngạc nhiên vì sao tôi dám nói với cô, ở đó không có camera đâu, người ta ăn tiền còn nói ra à, mà nói tôi cũng chối bay chối biến thì làm gì được.”

Yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh, Trâu Hiểu Lộ cứ há mồm, người này thực sự tính toán tới mức đó, chút cơ hội cũng để lại cho người ta.

Soái Lãng đợi mãi không thấy Trâu Hiểu Lộ nói gì, lên tiếng: "Bây giờ chúng ta nên nói lời tạm biệt rồi đấy, chuyện tôi phi lễ với cô chiều này vốn cần xin lỗi, có điều cô cũng thiệt thòi gì đâu, cho nên miễn đi. Tôi cũng biết trong lòng cô xem thường loại người như tôi, thực ra tôi cũng xem thường mấy cô gái như cô thôi, nên trêu ghẹo chút tôi chẳng áy náy đâu... Gặp lại nhé.”

“Khoan.” Trâu Hiểu Lộ gọi: "Nếu bây giờ chúng ta bắt đầu lại từ đầu, anh có giúp tôi không?”

Soái Lãng đã ra ngoài, trả lời phũ phàng: "Không!”

“Vì sao? Tôi cho rằng anh sẽ giúp tôi.” Trâu Hiểu Lộ nói vài phần kiêu ngạo.

“Cô đánh giá cao sức hút của cô quá rồi đấy, giữa chúng ta thiếu cơ sở tín nhiệm, vì thế miễn đi.” Soái Lãng đóng cửa lại, kết thúc câu chuyện.

Trâu Hiểu Lộ bần thần ngồi trong xe nhìn Soái Lãng sải bước ra đường, cô vẫn đợi, nhưng y đã tay gọi taxi, bỏ đi mà không lưu luyến gì, lòng hoảng loạn, cô luôn nghĩ dựa vào sự thèm khát của người này với mình, cô có thể khống chế y nếu cần, tất cả hóa ra ngay cả vẻ háo sắc đó cũng chỉ là lừa đảo, có lẽ đúng như y nói, y coi thường mình...

Di động báo có tin nhắn, là lái xe của Từ Tiến Đĩnh, một câu khiến cô lặng người:" Phó tổng Trâu, tổng giám đốc khả năng không qua được, cô mau tới Bệnh viên Nhân dân số 1 đi.

....................................................

Hiện trường, nơi xảy ra cảnh tượng kinh hãi kia vẫn bị phong tỏa, bốn người trên xe được đưa lên xe cấp cứu, tiến hành kiểm nghiệm dịch tễ sơ bộ mới tới bệnh viện. Vì đề phòng chuyện ngoài dự liệu, Trung tâm phòng chống bệnh truyền nhiễm huy động hai xe kiểm dịch, lo sợ nhất là virus phát tán qua không khí, cả sở công an cũng phái người tới hiện trường lấy máu hóa nghiệm, thật may đều không phát hiện ra dấu hiệu đại dịch, chỉ có một kết luận, trúng độc.

Trực tiếp hơn một chút gọi là đầu độc có mục tiêu, bốn người thất khiếu chảy máu mà vẫn còn tim và mạch, từ góc độ y học mà nói, có dấu hiệu sự sống, nếu như nói theo cách thông thường đó là, sống không bằng chết.

Tới muộn nhất là viện nghiên cứu chất độc tỉnh, không tìm ra nguồn chứa độc, bọn họ là người thường xuyên tiếp xúc với chất độc, cực kỳ to gan, chui vào trong xe tìm kiếm như chó săn. Đúng một tiếng sau một vị có tuổi đi xuống, mở mặt nạ ra nói: "Kiểm nghiệm được tàn dư của vật chất hóa học bốc hơi nhanh, là cố ý đầu độc.”

“Cái đó không trí mạng.” Một pháp y bổ xung: "Không gây ra triệu chứng mắt mũi chảy máu.”

“Đó là vật dẫn thôi, nguồn độc ở trong cuốn tranh họa, tôi xem qua rồi, có mấy cơ quan, không mở ra thì bị bịt kín, mở ra một cái có lỗ hổng, chất hóa học dễ bay hơi giúp độc phát tán vào không khí, trong xe lại đóng chặt cửa sổ, bật sưởi, không trúng độc mới lạ, trên ấn giám cũng có độc, nhưng là loại khác... Còn nữa một bức tranh có chất gây mê, kẻ đầu độc bỏ công sức lắm.” Chuyên gia chất độc ngạc nhiên lắm, cả đời chưa từng thấy cách đầu độc biến thái như thế.

Lại một đội xe cảnh sát nữa tới, nhảy xuống là ông già, chạy tới hiện trường hô lớn: "Ai chỉ huy hiện trường?”

“Tôi, tôi, tôi.” Một nam tử trung niên giơ cao tay, là phó cục trưởng phân cục ngoại ô.

Ông già kia giới thiệu: "Tôi là Trịnh Quan Quần của ban trinh sát hình sự, đây là Thẩm cảnh đốc... Nơi này do chúng tôi tiếp quản, báo cáo vắn tắt cho tôi.”

“Vâng! Vào lúc 18 giờ 50 phút chúng tôi nhận được điện thoại báo cáo, tới hiện trường phát hiện bốn người nằm trong xe, khi ấy còn cho rằng bốn cỗ thi thể, mới đầu còn hoài nghi là dịch bệnh liền thông báo cơ cấu dịch bệnh. Về sau phát hiện là trúng độc, bọn họ đã được đưa vào bệnh viện, báo án là lái xe của một trong số đó, trên xe có rất nhiều đồ cổ, chưa xác định thật giả, nguồn độc trong tranh.” Phó chi cục trưởng vừa báo cáo vắn tắt vừa cho xem ảnh hiện trường.

“Thầy, liệu đây có phải là thứ đào được ở nghĩa trang Bắc Mang không?” Thẩm Tử Ngang suy đoán.

“Hẳn là thế, sau khi tiếp nhận báo cáo, trông mộ xác nhận khoàng 8 giờ có người vào nghĩa trang thi công, chắc là họ... Hội nghị thảo luận tìm tang vật vụ án của chúng ta vừa tiến hành 10 phút thì tang vật xuất hiện rồi... Phó cục Tần, thân phận người trúng độc xác định chưa?” Trịnh Quan Quần thuận miệng hỏi, vị phó cục kia như sợ có người nghe thấy, ghé tai thì thầm, tức thì Trịnh Quan Quân cũng không khác gì trúng độc.

Phiền to rồi!