Q.3-Chương 082 Áo mới muôn tốt, người già vẫn hơn. (1)
Hai ngày sau, Bệnh viện Nhân dân tỉnh số 1.
Bệnh viện lúc nào cũng là cái cảnh tượng bận rộn ấy, bác sĩ rồi bệnh nhân, người nhà bệnh nhân, đều mặt mày hoặc lo lắng hoặc sốt ruột, bần thần. Chỉ có người ngồi bên bụi cây là nhàn nhã, mùa đông lạnh như vậy còn cầm kem ốc quế ăn, thi thoảng lại ngó về phía cửa đại sảnh, trông chẳng phù hợp với khung cảnh xung quanh.
Không lâu sau có một soái ca cáo ráo đi ra, hành vi lại như ăn trôm, lấm la lấm lét, chính là La Thiếu Cương, xác định vị trí Soái Lãng gấp rút chạy tới.
“Chết chưa?” Soái Lãng cũng như ăn trộm hỏi nhỏ, cái kem ăn mãi không xong đã tiêu diệt trong tích tắc.
“Chưa.”
“Cái gì? Chưa chết một ai à?”
“Ừ, còn sống cả.” La Thiếu Cương gật đầu xác định tin tức.
“Bỏ mẹ.” Soái Lãng vỗ đầu thở ngắn than dài: "Thế thì người sắp chết là tao rồi … Đoan Mộc Giới Bình khốn kiếp, làm việc chẳng dứt khoát gì cả.”
“Soái Lãng, rốt cuộc có chuyện gì? Mày quan tâm tới người ta sống chết làm gì? Tao nghe nói bọn họ đều bị trúng độc rất nghiêm trọng, không phải là bị mày hạ độc đấy chứ?”
La Thiếu Cương kinh ngạc, chuyện này cho tới tận bây giờ hắn vẫn chẳng hiểu ra sao, hôm đó hắn cùng với đám Đại Ngưu mai phục bên ngoài công ty Viễn Thắng, theo dặn dò của Soái Lãng thì nếu đám người Hoàng Tông Thắng mà rời công ty thì chia người bám theo, hắn để lại đám Trình Quải ở hiện trường, đích thân làm việc này. Nhưng chỉ đứng từ xa quan sát đám người đào mộ, rồi còn đi theo một quãng, tiếp đó thì cảnh sát phong tỏa hiện trường rồi, không biết gì hết.
“Tao rất muốn nói với mày, chỉ sợ mày biết quá nhiều bị người ta giết.” Soái Lãng làm động tác cắt cổ.
La Thiếu Cương trợn mắt lên không tin: "Mày là trẻ con trym chưa mọc đủ lông à, mấy đứa bọn mình có đứa nào không bị dọa lớn lên?”
Soái Lãng xua tay: "Mày không sợ chết cũng không thể nói với mày, mau mau, đi thăm dò tin tức đi, sống tới mức nào rồi, có ăn có nói được không?”
La Thiếu Cương khó xử: "Không được, tầng bốn có cảnh sát trông coi hai đầu, hơn thế thi thoảng có cảnh sát qua lại, tao nhìn cũng ngán, còn có rất đông người chen chúc, tao không rõ ở đâu ra.”
“Mày ngu quá, gọi Lệ Lệ của mày tới, em gái đó lanh lợi, kiếm y tá nghe ngóng là xong... Mau mau.” Soái Lãng đẩy La Thiếu Cương đi.
La Thiếu Cương không thoái thác được, đành ra ngoài xe gọi điện cho bạn gái, không lâu sau tay trong tay đi vào bệnh viện thăm dò.
Soái Lãng ngày càng bất an, hai ngày qua trốn ở chỗ Trình Quải vẫn trải người khắp nơi nghe ngóng tin tức, thậm chí để phòng xa còn bỏ không ít tiền thuê một đám lưu manh thủ sẵn ở chợ sách phòng khi có biến thì gây rối cầm chân cho y trốn. Ai ngờ chẳng xảy ra chuyện gì, tà môn hơn nữa là báo chí chẳng qua chỉ nói vài chữ, về lý luận mà nói, nếu chết nhiều tổng giám đốc như thế đã ầm ĩ rồi. Thế mà tình thế tốt đẹp, chẳng xảy ra chuyện gì.
Thế là Soái Lãng vốn trốn trong hang ổ làm hàng giả của Trình Quải mò ra thăm dò tin tức, ai ngờ biết tin mấy người kia qua được rồi, vậy tám thành tới mình toi đời.
Phải làm sao bây giờ? Giết người bịt miệng thì y không dám rồi, mà ôm tiền bỏ trốn thì y cũng không cam tâm.
Soái Lãng đi qua rồi lại đi lại, thi thoảng lại vỗ đầu, đột nhiên có người gọi "Soái Lãng", y vừa quay đầu nhìn thấy ngay đồng phục cảnh sát, con mẹ nó, theo bản năng co chân chạy luôn.
Chạy mấy bước Soái Lãng mới ngớ ra, ôi con bà nó, là Phương Hủy Đình, mừng cuống lên quay lại, không ngờ Phương Hủy Đình mặt như sương băng: “ Đúng là anh đấy à?”
“Sao thế, còn vờ không nhận ra nữa sao?” Soái Lãng hoang mang.
“Đúng là không nhận ra.” Phương Hủy Định mặt lạnh băng quay người bỏ đi.
Soái Lãng cuống quít chạy theo: “ Sao vậy, sao vậy, chỉ mấy ngày không gọi điện thoại cho em thôi mà.”
“Anh còn biết là mấy ngày không gọi điện thoại à?”
“Thì có bao lâu đâu, thời gian qua anh bận lắm, tối Tết Dương anh mời em đi chơi đấy thôi, em có để ý đâu.”
“Em bận tăng ca, còn anh bận làm cái gì?”
“Anh cũng bận công tác, sắp kiểm tra mùa xuân rồi anh, anh anh...”
Phương Hủy Đình quay ngoắt đầu lại làm Soái Lãng ú ớ không nói tiếp được, cô giễu cợt: "Anh đúng là bận đấy, trước Tết Dương một ngày vừa ăn tối với Tuyết Na, có phải anh vừa ăn tối với cô ấy vừa gọi điện cho em không?”
“Không thể nào, chuyện đó mà em cũng biết à?” Soái Lãng giật bắn mình lỡ miệng, nhưng cũng nhanh như chớp lấp liếm: "Là thầy Vương mời anh ăn cơm, ăn xong anh với Tuyết Na đi dạo một lúc quanh trường, anh không làm gì hết, thật đấy!”
“Anh giải thích làm cái gì?” Phương Hủy Đình mặt hếch lên trời.
Soái Lãng bẽ mặt, ngượng ngùng đứng đó, nhất thời không biết phải làm sao, không hiểu chuyện này lộ ra ở đâu, đừng nói Phương Hủy Đình giữ liên lạc với Vương Tuyết Na đấy.
Phương Hủy Đình vốn đã đi rồi, lại tức tối quay về, kéo Soái Lãng ra chỗ yên tĩnh mắng: “ Em cảnh cáo anh Soái Lãng, anh còn nói đi lung tung nói em và anh có quan hệ gì đó, em không tha cho anh. Anh không biết xấu hổ thì thấy mọi người cũng không biết xấu hổ như anh à?”
“Ai không biết xấu hổ? Em làm sao thế?” Soái Lãng càng nghe càng mơ hồ, không hiểu xảy ra chuyện gì, đầu óc y còn đang vướng bận chuyện kia, không linh hoạt cho hắn.
“Anh nói xem làm sao? Anh nói gì với Thẩm Tử Ngang, hắn về nói với mẹ hắn rồi mẹ người ta nói tác phong của em có vấn đề, truyền tới tai mẹ em... em chất vấn Thẩm Tử Ngang, hắn nói em không biết tự trọng... Em, em bóp chết anh, tại anh ba hoa.” Phương Hủy Đình càng nói càng giận, ngôn ngữ không phát tiết hết liền dùng chân tay phát tiết.
Soái Lãng né tránh, giữ lấy cô: "Này này này, chỗ này đông người, không có ai hẵng đánh... lại không phải anh chê em tác phong không tốt, mà tác phong em không tốt thì anh càng thích, em giận cái gì? ”
“Anh nói gì, nói lại lần nữa xem?” Phương Hủy Đình nổi khùng đá luôn.
“Á...” Soái Lãng nhảy lò cò, vẫn cười lấy lòng: "Không phải, không phải, bọn họ vu khống... Chúng ta tình đầu ý hợp, làm gì có vấn đề tác phong nào chứ? Tên họ Thẩm đó cố tình chia rẽ chúng ta, sao em tin lời hắn.”