← Quay lại trang sách

Q.3-Chương 083 Áo mới muôn tốt, người già vẫn hơn. (2)

“Tình đầu ý hợp với anh á? Anh chết đi...” Phương Hủy Đình phẫn uất khó nguôi, quay đầu đi luôn, Soái Lãng biết tính cô, bề ngoài đanh đá nóng nảy, bên trong mềm lắm, dễ bùi tai, mặt dày mày dạn bám theo, quả nhiên Phương Hủy Đình vừa đi vừa nói: “ Mẹ em biết xuất thân của anh rồi, còn nói anh có bao nhiêu tiền á... Vì chuyện này mà mấy ngày liên không nói chuyện với em đấy, giờ hai mẹ con vẫn còn chiến tranh lạnh.”

“Mẹ em được đào tạo trinh sát hình sự à? Nhanh thế đã tìm ra?” Soái Lãng mặt mày nhăn nhó đây là chuyện y sợ nhất.

“Em, em không biết nói anh thế nào nữa.” Phương Hủy Đình quay người, tức giận nói liên hồi: "Anh là thợ điện thì nói là thợ điện, bịa ra kỹ sư điện cái gì, anh nhìn lại bản thân có giống không? Lại còn thường xuyên qua lại với cảnh sát, sợ người ta không biết anh phạm tội à? Anh không thật thà được chút nào sao?”

“Anh là cái loại người gì, em lạ sao? Em đâu có đòi hỏi anh mấy chuyện đó, vậy mà anh cứ nhất định phải nói dối, lúc anh không có tiền còn có chút tử tế, giờ có tiền rồi, chẳng ra người chẳng ra ngợm, anh thấy bịa đặt ra mấy thứ không có thật thì hay ho lắm à?”

Từng câu như dao đâm vào lòng, làm Soái Lãng bẽ mặt, hận không thể kiếm cái lỗ chui vào, dựng luôn bia mộ lên trên. Phương Hủy Đình cũng không sao nguôi giận được, nửa năm qua hai người bọn họ qua lại từ không rõ ràng, từ có chút xúc cảm tới hiểu con người nhau sinh tình cảm, rồi từ cảm động thổ lộ chân tình, cô từng mơ mộng cuộc sống hai người. Chỉ có điều tất cả ước mơ bị hiện thực đập nát rồi, nếu như nói quá khứ của Soái Lãng miễn cưỡng có thể tha thứ, nhưng con người y hiện giờ lại không thể chấp nhận.

Tâm kết lớn nhất chính là, dù cô chấp nhận con người đầy rẫy tính xấu này rồi, vì thế còn đấu tranh với mẹ mình, y lại đi hẹn hò với cô gái khác.

Không còn gì để nói nữa rồi, Phương Hủy Đình vô cùng thất vọng, cho dù là tình cảm là thật chăng nữa, cũng bị sự vô sỉ của y mài mòn không còn chút nào nữa rồi.

Soái Lãng cũng ú ớ, có những chuyện không giải thích được, thấy Phương Hủy Đình đang nóng giận cũng không dám mặt dày sán tới nữa. Không ngờ cái thằng La Thiếu Cương kia tới không đúng lúc tẹo nào, hớn hở báo tin thăm dò được: “ Tin tốt, tin tốt... Mặc dù đám người đó chưa chết nhưng không khác gì chết rồi, y tá nói, đều hôn mê sâu, không khác gì người thực vật, đó gọi là sống không bằng chết, hô hô...”

Cảm không kịp nữa rồi, mấy anh em họ là thế, thấy nhà giàu gặp chuyện là sướng, nói rất nhanh, vèo một cái là xong rồi, mà Phương Hủy Đình chỉ cách có mấy bước, nghe thấy là cái chắc. Soái Lãng không cần suy nghĩ hất đầu ra hiệu, La Thiếu Cương hiểu ý, hai thằng chia hai hướng chạy ngay.

“Đứng lại.” Phương Hủy Đình nhắm Soái Lãng mà đuổi, vừa chạy vừa hô: “ Anh mà không đứng lại, em hô bắt trộm đấy.”

Soái Lãng sợ Phương Hủy Đình hô thật phanh lại ngay, tức thì bị cô tóm ngay lấy: "Anh tới bệnh viện làm cái gì, vừa rồi La Thiếu Cương nói gì với anh?”

“Có nói gì đâu?” Soái Lãng giả ngốc.

“Bốn người trúng độc trên đường cao tốc Trung Thiểm có phải liên quan đến anh không?” Phương Hủy Đình tuy hỏi, nhưng cô gần như đã khẳng định rồi, giọng gần như khiếp hãi: "Đúng, chắc chắn có liên quan tới anh, họ đào mộ giấu tài sản của Đoan Mộc Giới Bình, rốt cuộc liên quan gì tới anh?”

“Chuyện lớn như thế làm sao liên quan gì tới anh được?” Soái Lãng bổ xung: “ Anh tò mò tới hỏi xem thôi mà.”

“Tò mò? Được em tạm tin anh đi, anh tò mò lắm chứ gì, anh thấy người ta gặp nạn thì vui vẻ lắm chứ gì … Đừng lén lén lút lút ở đây, đi, không phải anh muốn biết à? Theo em.”

Phương Hủy Đình thô bạo kéo Soái Lãng rất không muốn đi theo, mấy lần y định thoát ra, bị cô trực tiếp dùng chân đá, y không sợ đau, không ngại bị cô bắt nạt, nhưng sợ mất mặt trước người ngoài, đành ngoan ngoãn đi theo vào khu phòng bệnh.

Có cảnh sát đi cùng liền thuận lợi tới được tầng 4, xuyên qua cửa kính phòng ICU, nhìn thấy được hai người chụp mặt nạ ô xi, phòng khác cũng có hai người. Tên đầu trọc Trần Kiện cũng trong số đó, bất kể con người khi mở mắt hung ác thế nào, nhắm mắt lại đều rất thê lương, làm Soái Lãng nhìn cũng bùi ngùi, thấy mình làm chuyện này hơi bất nhân. Có lẽ mình có thể vờ không biết gì hết thì không có chuyện này.

Thê thảm hơn nữa Phương Hủy Đình lại dẫn Soái Lãng tới phòng tiếp khách, ở đó cảnh sát đang giải thích cho người nhà bệnh nhân, người nhà chửi bới cảnh sát không bắt được hung thủ, có mấy người già thất thần, nữ nhân khóc đỏ mắt bế đứa bé vô tri ngơ ngạc nhìn quanh, làm Soái Lãng mặt co giật thiếu tự nhiên.

“Có cảm giác gì không?” Phương Hủy Đình mặt tràn đầy thất vọng: "Điều anh muốn thấy đã thấy cả rồi đấy, Soái Lãng, em thích cái tính cách thoải mái sái thoát của anh, em thích anh thông minh ranh mãnh, em cũng thích đám anh em anh tuy mỗi người một thói xấu, không ai giàu có gì vẫn sống tình cảm, khi cần là giúp đỡ nhau... nhưng bây giờ em thấy anh ngày càng không giống Soái Lãng trước kia nữa...”

“Anh tự xem lại mình đi, Đoan Mộc Giới Bình hại một người là hại cả nhà, anh nhẫn tâm cười trên đau khổ của người khác à? Có lẽ em nhìn nhầm anh rồi.”

Nói xong lời quyết liệt đó xoay người vào phòng.

Soái Lãng muốn ngăn nhưng không mặt mũi nào mà ngăn cản, nhìn Phương Hủy Đình đi vào phòng, ngồi xuống cùng hai mẹ con, bế đứa bé, nữ nhân kia gục mặt lên vai cô khóc, Phương Hủy Đình khẽ khàng an ủi.

Tích tắc đó Soái Lãng dường như thấy toàn thân Phương Hủy Đình tỏa ra luồng sáng thánh khiến nhu hòa, ánh sáng đó như càng làm nổi bật lên tăm tối của y, làm Soái Lãng hổ thẹn không biết giấu mặt vào đâu, vội vàng bỏ đi như chạy, chỉ có một ý nghĩ mau chóng rời khỏi chỗ này.

Có điều bức tranh kia vẫn in sâu trong lòng, xuống cầu thang nghĩ lại chuyện mình làm, chỉ muốn tát bản thân một cái. Rời khỏi đại sảnh, như vẫn nghe thấy tiếng khóc nức nở của người nhà họ, thế là y vung tay tát mình một cái thật mạnh. Còn hổ thẹn hơn cả thời vất vả kiếm ăn, quần áo lôi thôi lếch thếch đi qua đường bị mỹ nữ bịt mũi né tránh, cực kỳ muốn tát mình cái nữa, cái mặt dày của y lâu rồi không nóng rát như vậy.

Đúng thế, dù là kẻ xấu, dù có đáng chết, sau lưng họ còn có rất nhiều người vô tội, Đoan Mộc Giới Bình đem toàn bộ khổ nạn của mình trút lên người khác, hắn là tên biến thái, còn mình thì sao? Soái Lãng muốn tìm lý do bao biện cho hành vi của mình, nhưng dù lý do chính đáng tới mấy cũng không thắng được nước mắt người vô tội.

Mẹ nó, chuyện thế này về sau không làm nữa, còn làm sẽ bị trời phạt.