Q.3-Chương 084 Áo mới luôn tốt, người già vẫn hơn. (3)
Soái Lãng vừa đi vừa hạ quyết tâm, từ nay làm lại cuộc đời, bình sinh y vô số lần lập chí làm người tốt, mặc dù chẳng bao giờ thực hiện được, chẳng bao lâu lại ngựa quen đường cũ, nhưng tự thấy mình không phải kẻ ác.
Lần này có lẽ mình thực sự quá giới hạn rồi.
“Tránh ra, tránh ra... Xe 0246 đỗ sang bên, có nghe thấy không?”
Còi cảnh sát, xe cảnh sát, loa cảnh sát đang hô biển số xe của La Thiếu Cương, lúc này Soái Lãng vừa mới đi ra sân, vừa nghiêng đầu liền thấy xe cảnh sát dẫn đội xe đang đi tới cổng chính bệnh viện, đuổi xe của La Thiếu Cương quay về chỗ cũ.
Chớp mắt một cái xe cảnh sát vù vù chạy qua, bảo an bệnh viện xếp thành hai hàng, đuổi Soái Lãng cùng một đám bệnh nhân lẫn người nhà của họ, như đuổi gà đuổi chó. Soái Lãng còn đang giằng xé giữa làm người xấu người tốt, chẳng tranh chấp, lặng lẽ lui qua một bên, chuyện cảnh sát dương uy mở đường này chắc chắn là lãnh đạo quyền lực không thì đại lão có tiền.
Xe cảnh sát vừa dừng lại, mấy người mặc vest tây giống kiểu thư ký chạy xuống, mở cửa xe đón người, trên mấy cái xe đắt tiền đi xuống bảy tám nam nữ, ăn mặc sang trọng đắt tiền, mặt mày kiêu kỳ như xung quanh toàn mùi khó ngửi.
Soái Lãng tròn mắt, người cao nhất không phải là Trâu Hiểu Lộ thì là ai, không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này. Người đi đầu trông có vẻ giống Từ Tiến Đĩnh lắm, chỉ là cao lớn có uy hơn.
Đám người này mắt nhìn thẳng về phía trước không thèm nhìn cai khác, cả cảnh sát hay bảo an đều không để vào mắt, đi thẳng vào đại sảnh, đám cảnh sát và cẩu nô tài của bệnh viện thì quát tháo đuổi người thường nhường đường.
Vì lúc nãy Soái Lãng đang lơ đễnh nên chỉ lùi một bước nhỏ bị bảo an thô bạo đẩy một cái loạng choạng, tiếp đó lại có cảnh sát trừng mắt lên với y.
Cảnh tượng này làm Soái Lãng bốc hỏa, càng nhìn càng chướng mắt, sinh ra là rễ cỏ, y không ghét gì hơn là loại người ra đường hếch mặt lên trời coi mình là giai cấp đặc quyền này. Trong lòng vừa được chút ánh sáng chiếu rọi, thiên sứ đang thai nghén trong người tức thì tan biến, thay vào đó là ác quỷ nhe nhanh vuốt thồi lên sự thù địch trong y, thù địch với đám người này.
“Vênh váo cái buồi, rơi vào tay, tao hạ độc hết cả nhà, đáng đời chúng mày.”
Tức tối lên xe của La Thiếu Cương, xe rời đi, có điều vô tình gặp đám người kia, phủ tầng tầng mây đen lên trong lòng Soái Lãng.
3 giờ chiều, phòng hội nghị đa công năng sở công an tỉnh, một nữ cảnh sát trung niên đang phát tiến triển điều tra sự kiện trúng độc, cuộc hội nghị phi chính thức, do Trịnh Quan Quần ra mặt chủ trì. Tin tức này bị trên tỉnh ra lệnh áp xuống, đợi điều tra có tiến triển mới công bố, trừ tổ điều tra hiện tại còn mời đại bộ phận nhân viên tổ chuyên án cũ, chỉ có Phương Hủy Đình được trên cục rút ra phái tới bệnh viên làm công tác vỗ về người nhà nạn nhân, những người đều đến đủ, tới muộn nhất là Soái Thế Tài. Như cố ý, Trịnh Quan Quần đợi Soái Thế tài tới mới bắt đầu.
Nữ cảnh sát trung niên đang giới thiệu kia là một phó chủ nhiệm trung tâm kỹ thuật pháp y tỉnh, kết thúc đoạn phim, bà ta nói.
“... Tiến triển của vụ án trúng độc này như sau, sau khi lấy tàn dư chất độc từ hiện trường, chúng tôi phát hiện đây là chất độc tổng hợp do bảy tám loại độc trộn với nhau, như Tiêu vẫn độc xà, Tiên tiên tử, Xa lang đãng đảm... về chi tiết thành phần còn chưa kết luận, mỗi loại độc tố này đều trí mạng, nhưng phát tán qua không khí thì suy giảm, song dưới tác dụng của nhiều loại độc tố, hiện không cách nào khôi phục thần trí...”
“Đáng chú ý là độc tố Xa Lang Đãng Đảm, nước ta có nhiều ghi chép về việc sử dụng loại độc này gây án, nó có thể thấm qua da, nói cách khác chỉ cần dùng ít bột này thổi vào mặt mục tiêu là có thể đạt được mục đích. Đây là thứ độc đánh vào thần kinh, từng có vụ án thế này, có một cô gái bị thương gặp một người xa lạ, cô ấy rất nghe lời giao hết tiền bạc thẻ ngân hàng cho tội phạm, sau đó không hề nhớ mình đã làm gì...”
Đầu độc là tội phạm ác tính không hề thua kém giết người phóng hỏa, ai nấy mặt mày vô cùng nghiêm túc, chăm chú.
“Phương thức đầu độc này cũng vô cùng độc đáo, mọi người xem màn hình, chúng tôi phát hiện cơ quan ẩn trong cuốn tranh họa, chỉ cần mở bức tranh, bốn sợi chỉ cực nhỏ sẽ mở cuốn trục bị bịt kín ra. Sau đó tiếp xúc với không khí, hòa trộn chất bay hơi, cộng thêm xe đi một thời gian rung lắc hỗ trợ quá trình phát huy, vì thế người trong xe bất tri bất giác trúng độc.”
Không ít người rùng mình, cách đầu độc này vừa khéo léo vừa kín đáo, hơn nữa còn là bố trí của một người đã chết, ai không khiếp sợ.
Tiếp theo đó trên màn hình hiện lên bản vẽ mô phỏng tình hình trên xe bấy giờ, bốn người ở khoang sau... Chỗ này cần lưu ý, vị trí lái xe còn một người, vì điều hòa ở đầu xe thổi về phía sau, cho nên vô hình trung đã ngăn cản độc lan tới phía trước.
Sau khi chuyện xảy ra còn chưa tìm thấy lái xe bỏ trốn, khả năng hắn không trúng độc hoặc trúng độc rất nhẹ. Lái xe của một người bị hại là Từ Tiến Đĩnh nói không rõ ràng, song cung cấp một tình huống, khi đó đào hộp cổ vật lên, còn bị công nhân đào mộ cướp mấy món đồ, cảnh sát đã bắt đầu truy tìm.
Đó là toàn bộ quá trình, theo kiểm tra hiện trường, thời gian vị trí mộ 0172 được xây dựng là trên nửa năm, cho nên loại trừ khả năng đầu độc có mục đích, nói cách khác ai đụng vào người đó gặp họa.
Giới thiệu xong xuôi, Trịnh Quan Quần đứng lên nói: "Các đồng chí vất vả rồi, chủ nhật còn thông báo mọi người tới đây, tôi xin lỗi trước.”
“Xử trưởng Trịnh, tôi cứ tưởng là việc gì cơ chứ, cho chúng tôi xem thứ đáng sợ này, tôi lo về nhà gặp ác mộng... Tôi bên kinh tế, tới đây có tác dụng gì?” Bác gái Lý Lỵ Lam lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng nói.
Trịnh Quan Quần cười: “ Lát nữa sẽ biết, chuyện này có liên quan tới vụ án lừa đảo của Đoan Mộc Giới Bình mà chúng ta từng tra, hôm nay trừ Tiểu Phương bị rút đi thì mọi người đều đông đủ, đừng câu nệ, chúng ta phát huy truyền thống trước kia, có sao nói vậy. Tôi nhấn mạnh lần nữa, hội nghị không chính thức, sau hội nghị, tổ trưởng Thẩm mời mọi người đi ăn tiệc, bữa tiệc này nợ mọi người lâu quá rồi đấy.”