Q.3-Chương 085 Áo mới luôn tốt, người già vẫn hơn. (4)
Mọi người nghe vậy cùng cười, tổ chuyên án trước kia ngồi cùng nhau, Hình Ái Quốc miệng không nhàn được: “ Xử trưởng Trình, vụ này không quá rõ ràng à, đám người này ý đồ với tài sản của Đoan Mộc Giới Bình, coi như tự làm tự chịu, không thể vì người ta thân phận tôn quý mà kéo Đoan Mộc Giới Bình ra thẩm vấn lần nữa chứ.
Thẩm Tử Ngang cười gượng gạo: "Phục tùng mệnh lệnh cấp trên, cần điều tra vẫn phải tiến hành.”
“Tiến hành cái gì, tên Đoan Mộc Giới Bình đó ác độc như thế, đừng để cảnh sát chúng ta cũng mất người vào đó.” Lý Lỵ Lam lớn tiếng nói, giết người bằng độc, vô ảnh vô hình, ai chả sợ.
Tục Binh gật gù: “ Lợi hại thật đấy, tôi xem hiện trường rồi, người tới phá mộ, lấy đồ chạy đều không sao, chỉ bốn người này là bị chỉnh cho dở sống dở chết... Hơn nữa mấy người này vừa vặn dính dáng tới các vụ án chúng ta tra nữa chứ.”
“Thứ độc này là gì mà kinh thế?” Hành Song Thành béo ú cứ tặc lưỡi mãi.
“Chuyện này phải hỏi lão làng giới giang hồ.” Chính ủy Đồng nói.
Lão làng giới giang hồ là ai? Đa phần nghe mà không hiểu, nhưng Hành Song Thành lại biết, rất kính trọng nói: "Soái tiền bối, chú xóa mù cho bọn tôi đi.”
Mọi người ở tổ chuyên án cũ ai lạ gì vị chuyên gia chống lừa đảo trong tuyền thuyết, đám trẻ tuổi hứng thú chờ đợi, Soái Thế Tài gật đầu: "Cậu muốn nghe hả, tôi biết thật đấy.”
Tổ điều tra mới ngẩn người, mấy nghiên cứu viên bên kỹ thuật không tin, bọn họ tuy đã phân tích ra đại khái, nhưng cấu thành loại độc này phải cần thêm giới gian, vậy mà có người nói là biết, không phải là kỳ sao?
Nhưng người tổ chuyên án cũ chẳng lạ gì, có người châm thuốc mời Soái Thế Tài, ông chậm rãi nói: "Tôi bắt đầu nghiên cứu phái Giang Tướng từ thập niên 80, thứ độc này rất giống Ngũ Thất Tán của phái Giang Tướng.”
“Ngũ Thất Tán là gì?” Hành Song Thành nghe tên chất độc đậm chất võ hiệp là thích rồi.
“Là ý chỉ, thất ngôn, thất thông, thất minh, thất ức, thất hành... Là thủ pháp đối phó với kẻ tử thù và phản đồ của phái Giang Tướng, trúng độc này không nghe thấy, không nhìn thấy, không nói được, không hành động, không suy nghĩ, trở thành phế nhân. Loại độc này làm ra với mục đích đoạt đi ngũ thức của người ta, không khác gì trời phạt, vì thế gọi là Ngũ Thất Tán.”
“Nghe gớm chết, Lão Soái, anh đúng là thích mấy thứ bàng môn tà đạo.” Lý Lỵ Lam gắt, không muốn nghe nữa.
“Không khác là bao, hẳn là thủ pháp giang hồ.” Tục Binh tới hiện trường rồi, gật gù.
“Thời đại nào rồi còn bàn thủ pháp giang hồ chứ?” Một người trong tổ điều tra mới không tin.
“Chàng trai, nơi có người là có giang hồ, nơi pháp luật không quản được liền có quy tắc của nó. Ví như nói đám nam man ở Hồ Nam, giữa các dòng họ lớn ở quê thù hận đấu với nhau, chết người không ai được báo cảnh sát, quy củ đó có mấy trăm năm trước... Hoặc mấy thôn xa xôi ở tỉnh ta, biết bắt được người thông dâm hậu quả là gì không? Dùng gậy đánh chết... đừng nghĩ cậu tốt nghiệp đại học cảnh sát thì ghê gớm, xuống mấy nơi đó xem, cậu chả là cái gì đâu.” Hình Ái Quốc lên tiếng.
Lý Lỵ Lam đẩy hắn: "Thôi thôi, đừng nói nữa, Đoan Mộc Giới Bình là tên thù hận xã hội, làm sao so được.”
“Cô nói thế là không đúng rồi.” Soái Thế Tài vỗ bàn: "Tính cách chống đối xã hội của Đoan Mộc Giới Bình còn phải thảo luận, nếu thuần túy là thế thì không cần dùng độc, thứ độc này tạo ra rất khó, tốn thời gian, tiền bạc. Hắn gài ít thuốc nổ, uỳnh một cái chết sạch không phải là hiệu quả chấn động hơn à?”
Sững người, xưa nay Lão Soái phát biểu luôn gây sốc, nhưng hôm nay là sốc nhất, Trịnh Quan Quần xoa xoa tay phần khích: "Nói tiếp nói tiếp, chúng tôi còn đang muốn tổ chức hội nghị phân tích tính cách Đoan Mộc Giới Bình, dù sao rất nhiều vụ án dính tới hắn chưa kết thúc.”
Lão Soái thở dài: "Chúng ta vẫn còn xem thường người này, tuy chúng ta đã bắt được hắn, nhưng vẫn không ngăn cản được hắn, nói cách khác, ván này hắn thắng. Cái chết của hắn chưa phải là sự kết thúc, mới là bắt đầu thôi...”
Bắt đầu cho cái gì? Dần dần mọi người bị giọng trầm trầm của Soái Thế Tài thu hút...
“Vì sao tôi nói đây chỉ là bắt đầu, chúng ta quay lại sự kiện trúng độc vào ngày mùng bảy, vừa rồi nghiên cứu viên nói đó là vụ đầu độc không mục đích. Tôi không đồng ý, vì Đoan Mộc Giới Bình làm việc luôn có tính mục đích rất cao...”
“Mọi người chú ý, phá mộ, lấy rương, thậm chí là công nhân cướp mấy món đồ đi đều không sao cả. Nhưng kẻ thực sự đứng sau thao túng thì lại bị đầu độc. Từ góc độ tội phạm muốn thực hiện một vụ đầu độc có mục tiêu mà không xuất hiện sai sót, phải thỏa mãn mấy mục tiêu sau.”
“Thứ nhất, phải là người hiểu tranh họa, tới mức mở ra xem đủ lâu, để độc tố phát huy đầy đủ; thứ hai, phải là không gian kín, nếu thông gió thì sức thuốc yếu đi rất nhiều; thứ ba, phải là người hiểu thân thế của hắn, nếu không sẽ không lần theo manh mối của hắn để tìm ra kho báu này.”
Mọi người im lặng cân nhắc lời Lão Soái, tuy phân tích có lý đấy, nhưng nếu nói Đoan Mộc Giới Bình an bài tất cả trước khi chết, nếu thế thì hoang đường quá, ai làm nổi chuyện như thế, không phải quá thần kỳ à?
“Đừng hoài nghi, đây đúng là an bài của hắn trước khi chết, mọi người phải suy nghĩ theo chiều hướng như thế này mới hiểu... Đoan Mộc Giới Bình có kẻ thù khắp nơi, không chỉ có cảnh sát truy tìm hắn, nhiều người hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, cho nên hắn chuẩn bị một ngày mình thất bại rồi.”
“Nếu như sau khi hắn chết mà tài sản không rõ tung tích, liệu có ai động lòng không? Câu trả lời chắc chắn là có rồi, thậm chí cảnh sát chúng ta còn truy lùng số tang vật này không bỏ qua. Hắn không nói gì cả, thản nhiên kết liễu bản thân... Vậy tiếp theo đó hiển nhiên là tất cả nghe tin cái chết của hắn nhảy ùa vào tìm kiếm số tài sản đó. Đoan Mộc Giới Bình không có người thân, vậy trừ chúng ta ra, ai hiểu hắn nhất?” Soái Thế Tài thay đổi phương thức nói chuyện đơn giản hơn.
Tục Binh vỗ tay đánh đét: "Đúng rồi, chắc chắn là có thù oán, hoặc là kẻ bị hắn lừa.”
Câu này không ai phản đối cả! Chính vì thế tất cả mới rùng mình, kẻ này đúng là vượt xa mọi trí tưởng tượng của người ta.