← Quay lại trang sách

Q.3-Chương 086 Tri nhân tri diện, khó mà tri tâm. (1)

Phía tổ chuyên án dễ dàng đạt thành thống nhất, vì bọn họ hiểu Đoan Mộc Giới Bình, với hắn mà nói, người bên cạnh là dùng để bán đứng, hắn bán đứng bao nhiêu người không rõ, chắc chắn là không ít, vậy thì những người căm thù hắn, sau đó thèm khát tài sản của hắn cũng không ít.

“Thế nên tôi mới nói, cái chết của hắn chỉ là sự bắt đầu... Bất kể là cảnh sát hay kẻ thù, ai muốn tìm tài sản của hắn, hắn không ngại kéo theo chết chùm, vì thế tôi nghĩ, hắn đã an bài chuyện sau khi chết từ rất lâu rồi. Nên tôi mới nói, với thủ đoạn của hắn, chôn thuốc nổ không thành vấn đề, nhưng không được, làm thế khả năng chỉ chết người không liên quan.”

“Phóng độc diện rộng cũng được, nhưng khả năng cao vẫn là người vô can bị hại... Không phải hắn thương xót người khác, mà là không đạt được mục đích thì không có ý nghĩa gì. Vì thế hắn bố trí một cái bẫy tinh xảo, mở mộ không sao, có người trộm đồ không sao, để kẻ phía sau thao túng buông lỏng cảnh giác, lúc đó kẻ sau màn nhất định sẽ tìm một nơi hoang vắng, kín đáo, ví dụ phòng kín, trong xe... Tiếp đó nữa mới thong thả mở ra xem, thế là hắn đạt được mục đích.”

Ồ, mọi người chấn kinh, tâm tư tỉ mỉ của kẻ đó thật là kinh khủng, nếu muốn đạt tới mục đích cuối cùng như thế, mọi chi tiết trước đó phải cân nhắc tới, mà chuyện này chỉ có thể xảy ra sau khi hắn chết.

Nói cái chết chỉ là sự khởi đầu quả không sai chút nào.

“Đúng là khó tin thật đấy, cái này có thể gọi là người chết giết người, thực sự là lần đầu tôi thấy.” Nghiên cứu viên phải thừa nhận.

“Dù thế nào thì kẻ này cũng quá độc ác rồi, làm người ta dở sống dở chết, không bằng giết sạch cho xong.” Lý Lỵ Lam hối hận vì tham gia cuộc hội nghị toàn đám biến thái này.

Soái Thế Tài lại rất bình thản: "Ân oán giang hồ xưa nay là như thế, anh khiến tôi tan nhà nát cửa, tôi làm anh sống không bằng chết, đó là chuyện công bằng.”

“Soái tiền bối, chú nói Đoan Mộc Giới Bình có thù với những người đó à?” Hành Song Thành hào hứng hỏi, hắn mê câu chuyện ly kỳ.

“Thế còn phải hỏi à, cậu quá giàu tất nhiên có nhiều người thù cậu.” Hình Ái Quốc nói vào.

“Tôi thấy không liên quan gì tới tâm thái thù người giàu.” Hành Song Thành không tin.

“Không không không, chuyện này không đơn giản vậy đâu, tôi có biết một ít.” Tục Binh đứng ra giải thích: "Sau khi Thượng Ngân Hà chết, công ty của hắn bị Trung Thiết sát nhập, tổng giám đốc của Trung Thiết là Trần Kiện, hắn có quan hệ không nhỏ với Cty Viễn Thắng, thêm vào Lặng Duệ Phong cũng có quan hệ tư nhân thân thiết tới Hoàng Tông Thắng.”

“Khi điều tra cái chết của Thượng Ngân Hà, chúng, chúng tôi có phát hiện vài nghi vấn, khả năng đám người này hợp mưu lật Thượng Ngân Hà, Thượng Ngân Hà lại là đối tượng bị Đoan Mộc Giới Bình trực tiếp nhắm vào trong vụ lừa đảo gần đây. Trò bẩn trong này ra sao tôi không rõ, nhưng không phải vô duyên vô cớ ba người này dính với nhau rồi lại bị trúng độc của Đoan Mộc Giới Bình.”

Suy đoán cũng có lý, nhưng người thì đã chết, người lại hôn mê, như thế chân tướng e mãi mãi bị chôn vùi. Chỉ là là trong đó có người họ Từ, không phải người Trung Châu, chưa thấy liên quan gì lại là người trúng độc thảm nhất, người này bị Đoan Mộc Giới Bình lừa 200 triệu, giờ bị Đoan Mộc Giới Bình làm sống không bằng chết, vậy không phải oan à? Đoán chừng bị ba người kia liên lụy.

“Thực ra Từ Tiến Đĩnh mới là mục tiêu chính, ba người kia không chừng mới là bị liên lụy.” Soái Thế Tài nghe xung quanh bàn tán, đột nhiên phát ngôn.

Lão Trịnh ở bên cạnh ngăn lại: "Lão Soái, tích chút khẩu đức đi, chuyện này không nói đùa được đâu.”

“Ha ha ha, được, mọi người cứ coi như tôi nói bừa đi, chúng ta nói bừa tới ân oán đời trước nhé, bí mật nằm trong số di vật đó... Mọi người chú ý tới bức ảnh này không?” Soái Thế Tài chỉ tay, đó là một bức ảnh, thứ duy nhất không phải cổ vật trong cái hòm.

Thẩm Tử Ngang tức thì phóng lớn lên, đó là ảnh ba người, một nam một nữ, bế một đứa bé, ảnh cũ, trông rất quê mùa, còn có chữ "Báo đáp tổ quốc", đó là nhà ba người hạnh phúc.

“Đó là nhà Đoan Mộc Lương Trạch sao?” Lý Lỵ Lam nghi hoặc hỏi.

Lão Trịnh đã cố ý né tránh đề tài này, đây là câu chuyện bi thảm khiến người ta nghi ngờ nhân sinh quan, ai ngờ Soái Thế Tài lật ra, nói: "Lật sau bức ảnh.”

Sau bức ảnh có hàng chữ nhỏ, Hành Song Thành bất giác đọc: "Sanh vi gia quốc, tử vi quốc gia; quốc mà không có nhà, lấy gì báo quốc.”

Liên tưởng tới thảm kịch gia đình của Đoan Mộc Giới Bình, người tổ chuyên án im lặng luôn, vì họ hiểu hàm ý, còn mấy người tổ điều tra bàn tán: "Cái này ý gì, Đoan Mộc Giới Bình yêu nước, đất nước lại không yêu hắn?”

“Không thể nào, hắn là kẻ chống đối xã hội, lấy đâu ra yêu nước?” Người khác cãi.

Đang tranh luận không ngừng thì nữ cảnh sát trung niên kia hỏi: "Đội trưởng Soái, có bí mật gì trong này à?”

“Chuyện liên quan tới nguồn gốc của Đoan Mộc Giới Bình, tôi không thuật lại nữa, các vị nếu hứng thú có thể tra hồ sơ của Đoan Mộc Giới Bình để biết thêm cuộc đời của hắn, kỳ thực năm tháng đó người mất cha mẹ như hắn nhiều lắm...”

Lão Soái nói qua đoạn lịch sử bi thảm đó, trực tiếp giải thích: "Câu đó hắn muốn nói, hắn là kẻ không có quốc không có gia, nhưng hắn không thoát khỏi dấu ấn của quốc gia trên người, hắn vốn là người bình thường thậm chí có thể thành công trong lĩnh vực nào đó, nhưng kiếp nạn kia đã phá hỏng tất cả, đẩy hắn ra khỏi xã hội. Khi tất cả qua đi, hắn bị ép dưới đáy xã hội... Xã hội bất công đã ép rất nhiều người phải tự đi tìm giá trị của mình, đó là nguyên nhân sâu xa hình thành động cơ phạm tội của hắn. Đoan Mộc Giới Bình dưới tình huống đó lựa chọn cách khác đạt được giá trị nhân sinh của mình.”

Lời Soái Thế Tài trong tập thể đề cao phục tùng mệnh lệnh rất khó thu được sự tán đồng, với đại đa số sinh ra trong thời đại dư dả vật chất, thiếu thốn tinh thần rất khó kiếm được cảm thông.

(*) Trong bộ ba tác phẩm lớn của Lão Thường là Hắc Oa, Dư Tội, Đối Dịch thì Hắc Oa được fan yêu thích nhất, Dư Tội phổ biến mất, còn Đối Dịch là truyện có tư tưởng cao nhất, được giới chuyên môn đánh giá cao nhất.