← Quay lại trang sách

Q3-Chương 087 Tri nhân tri diện, khó mà tri tâm. (2)

Soái Thế Tài vẫn kiên trì giải thích: "Mọi người chú ý, lừa đảo chỉ là thủ đoạn, không phải là mục đích, cả đời hắn sống trong thù hận cực độ của xã hội bất công, gia đình bị hủy, cha mẹ chết thảm, cho nên hình thành khuynh hướng chống xã hội là điều hết sức tự nhiên, nhiều người bị hắn lừa cho khuynh gia bại sản, tan nhà nát cửa đem lại cho hắn an ủi... “

“Tôi vốn nghĩ như vậy, nhưng sau khi gặp hắn, tôi thấy hình như mình nhầm rồi, hắn là người học thức uyên bác, nói chuyện nho nhã, tôi không tìm thấy chút tâm lý quá khích nào của tội phạm. Là vì sắp chết nên cho nên hắn tỉnh ngộ, hay là vì tôi căn bản không hiểu hắn? Tôi luôn thắc mắc cho tới khi tôi tìm thấy món đồ cổ giá trị vô song này.”

Trong mắt Soái Thế Tài ánh lên tán thưởng, nhìn vật chứng trên màn hình, đó là một cái quách mà Đoan Mộc Giới Bình chuẩn bị cho cha mẹ, cho bản thân, trước khi chết hắn đã tự tổng kết cuộc đời rồi, thứ giá trị vô cùng này lại quay về chỗ nó nên có bằng cách không thể tin được.

“Vậy rốt cuộc hắn là người thế nào?” Trịnh Quan Quần là chuyên gia tâm lý, ông tất nhiên cực kỳ thích đề tài này.

“Hắn là một người yêu nước.”

Soái Thế Tài nói bất chấp nhiều người tỏ thái độ phản đối: "Trong hiện thực lại là người không nhà không đất nước, muốn làm người yêu nước cũng không được... Tôi nghĩ sau khi hắn lừa được rất nhiều người, có được rất nhiều tiền thì hắn bắt đầu nghi vấn và hoang mang vào bản thân, sau khi lún sâu vào vũng bùn phạm tội, hẳn là hắn có ý mở rộng ánh sáng trong lòng...”

“Nhưng nơi có ánh sáng chỉ có gia đình, chỉ có cha mẹ, cho nên hắn ý đồ vùng vẫy, thù hận đó khiến hắn cả đời không quên, thành cột đỡ tinh thần cho hắn, nên hắn ý đồ tìm kiếm vật cha hắn sưu tầm cả đời về...”

“Đấy, những thứ trong tay mọi người, bản khắc, tranh họa, ấm giám, có hơn 20 món là văn vật bảo hộ cấp 1 của quốc gia, đều là do hắn mua về từ hải ngoại. Hắn dùng tiền lừa được, hắn dùng cách của mình giúp cha mẹ hoàn thành một phần tâm nguyện, hắn hoàn toàn có thể hủy đi những thứ này, hoặc giấu nó ở nước ngoài, nhưng hắn dùng cách khác đưa nó về với tổ quốc. Vì hắn tính rồi, chỉ cần vụ đầu độc bộc phát, chỉ cần cảnh sát nhảy vào, không ai dám nhòm ngó số đồ cổ này nữa... Vì điểm này con trai tôi làm ma chay cho hắn cũng đáng lắm.”

Một câu khảng khái cuối cùng khiến mọi người có nhận thức mới về sự phức tạp của nhân tính. Chỉ có điều mặt Trịnh Quan Quần hơi vặn vẹo, càng thảo luận càng lạc đề rồi, ông ta hiểu chuyện này dẫn tới cái gì còn chưa kịp nói lảng đi thì một người trẻ tuổi trong tổ điều tra đánh giá: "Nếu như chân tướng là như vậy, thế thì những kẻ đem quốc bảo bán ra nước ngoài, những kẻ ý đồ chiếm đoạt tài sản của một người chết còn đáng khinh hơn một tên lừa đảo.”

“Tôi cũng nghĩ thế, chúng ta bắt những kẻ phạm pháp, những còn những luồn lách kẽ hở hay tự coi mình đứng trên pháp luật thì sao? Chúng nghĩ mình ưu việt, thực ra chúng còn đáng hận hơn tội phạm.” Một nữ cảnh sát trẻ tán đồng, giọng chất chứa sự bất bình: "Giống cuộc điều tra này của chúng ta, rõ ràng là chúng đào mộ chiếm đoạt văn vật, là phạm pháp, vậy mà người nhà của chúng lại đường hoàng chỉ trích cảnh sát chúng ta, thực sự coi bản thân là giai cấp đặc quyền rồi.”

“Đúng thế, Soái tiền bối, nếu như những thứ này là vật sưu tầm tư nhân của nhà Đoan Mộc Giới Bình, vậy nó hẳn là thất lạc thời Cách Mạng Văn Hóa xét nhà... Trong bốn người bị trúng độc này thì có hai người thế hệ trước từng làm lãnh đạo Trung Châu vào thời kỳ đó, lẽ nào đây là nguyên...” Một người khác đầu óc linh hoạt lập tức hiểu ra vấn đề.

Lúc này Thẩm Tử Ngang không ngồi yên được nữa, còn tiếp tục thảo luận, bọn họ sẽ hoài nghi tổ chức, đứng dậy cắt lời: “ Dừng lại, chuyện không liên quan tới vụ án không thảo luận, xử trưởng Trịnh …”

“Thế này đi, tôi trực tiếp nói đề tài thảo luận vậy, mọi người suy nghĩ xem, số cổ vật này liệu có liên quan tới số tang vật khả năng tồn tại mà Đoan Mộc Giới Bình che giấu không? Đây là một chuyện hay hai chuyện khác nhau, điều này sẽ ảnh hưởng tới công tác tiếp theo của chúng ta... Mọi người thảo luận trước, Lão Soái, anh đi theo tôi một chút.” Trịnh Quan Quần rời chỗ ngồi gọi Soái Thế Tài.

Đám cảnh sát trẻ đưa mắt ra hiệu với nhau, cũng hiểu thảo luận vừa rồi hơi phạm kỵ húy rồi, thế nhưng đó là suy nghĩ thực sự của bọn họ, trong lòng chất chứa bất mãn, nhiệt tình với vụ án giảm mạnh, cán cân tự có trong lòng người, vụ đầu độc kia họ chỉ thấy đáng đời.

Gieo nhân nào gặt quả đấy.

Vừa ra khỏi cửa một cái Trịnh Quan Quần tức giận chỉ Soái Thế Tài đang bình thản rút thuốc lá: “ Lão Soái, Lão Soái, anh mà còn phát biểu những giọng điệu phản động như thế, cẩn thận tôi không nể nang gì đâu.”

“Phản động à? Đừng chụp mũ, tôi là đảng viên 30 năm mà anh dám bảo tôi phản động à?” Soái Thế Tài đã lường trước hậu quả, cười khẩy: “ Bọn trẻ con này thật đáng thương, chỉ biết thứ lịch sử được tô màu …”

Trịnh Quan Quần cắt ngang: “ Dừng lại, nếu anh có bản lĩnh đảo lộn càn khôn thì hẵng ba hoa chủ đề này, tôi trịnh trọng hỏi anh, chuyện này anh biết được bao nhiêu?”

“Chuyện gì?”

“Còn chuyện gì, chuyện ngôi mộ Bắc Mang.”

Soái Thế Tài cau mày: "Tôi làm sao mà biết chứ? Vừa rồi xem thông báo tình huống tôi mới biết.”

“Anh thực sự không biết à?”

“Tôi không biết, không rõ ràng ra đấy à? Đoan Mộc Giới Bình thả mồi, ai tìm tới là gặp xui xẻo.”

“Cũng chưa chắc.” Trịnh Quan Quần kín đáo ra hiệu Thẩm Tử Ngang cũng vừa từ trong phòng họp đi ra.

Thẩm Tử Ngang tổ chức ngôn ngữ khách khí nói: "Kỳ thực trong thông báo vụ án có điều không nói, đó là cái mộ kia và bài Tống từ Giang Thành Từ có liên quan, chính là bài thơ Đoan Mộc Giới Bình đọc trong lần cuối gặp Soái Lãng, Giang Thành Từ cũng là tên người, có lẽ là người do Đoan Mộc Giới Bình phái đi, dùng cái tên này mua mộ.”

“Vòng vèo nhỉ, ừ, giống thủ pháp của Đoan Mộc Giới Bình lắm, đem báu vật giấu trong bia không tên, dù biết cũng không cách nào ra tay lấy.” Soái Thế Tài nói xong cảm giác khác thường: “ Sao hai người nhìn tôi thế, hai người nghi Soái Lãng à? Không thể nào, bằng trình độ của nó hiểu mấy bài thơ con cóc đã không tệ, làm sao nó giải nổi? Với lại nếu nó tìm ra, sao lại là mấy người kia đi đào?”

(*) Giống trẻ con không cho xem phim người lớn ấy, vì chưa đủ nhận thức. Một số sự kiện lịch sử che giấu cũng là phù hợp, không cần lộ số đông, mình cũng từng bị vậy khi tìm hiểu lịch sử.