Q.3-Chương 088 Tri nhân tri diện, khó mà tri tâm. (3)
“Lão Soái, anh luôn chú ý tới Đoan Mộc Giới Bình, nhưng anh lại sơ suất với con mình rồi, đừng quên có thể bắt được Đoan Mộc Giới Bình đều là công của con trai anh. Sao anh biết cậu ta không phải là người đầu tiên biết điều đó, cuộc nói chuyện đó, Đoan Mộc Giới Bình nói cho một mình cậu ta.” Trịnh Quan Quần nghiêm giọng nói.
“Đừng có mà vớ vẩn, công tác bảo mật của chúng ta xưa nay luôn là càng che đậy càng bị lộ, cái cuộc nói chuyện đó không biết đã tới tay bao nhiêu người rồi. Các anh khỏi giấu tôi, tưởng tôi không biết lai lịch Từ gia à, anh dám nói con cháu họ giàu có như bây giờ không phải do trưởng bối năm xưa chiếm đoạt tài sản của người khác không?” Soái Thế Tài hừ một tiếng, chất vấn: "Còn nữa làm sao Từ Tiến Đĩnh lại mò tới nghĩa trang Bắc Mang để rồi trúng độc, nếu cuộc nói chuyện của con trai tôi với Đoan Mộc Giới Bình được cảnh sát bảo mật tốt, hắn làm sao biết mà tìm tới?”
Đương nhiên câu trả lời là trong nội bộ cảnh sát có kẻ tiết lộ bí mật rồi, đây là bí mật ai cũng biết, không tin Lão Soái không hiểu, Trịnh Quan Quần bực mình mắng: "Dừng, đề tài này không thảo luận, Tiểu Thẩm, cậu nói thẳng đi, cái lão già ngoan cố này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.”
Thẩm Tử Ngang nói: “ Soái tiền bối, khả năng anh không quá hiểu con trai mình rồi, muốn đào mộ phải biết vị trí chính xác, lần nói chuyện cuối cùng đó chắc chắn lộ ra ngoài, người tìm kiếm không ít.... Có điều người tới tìm Giang Thành Từ sớm nhất theo miêu tả của quản lý nghĩa trang thì hẳn là Soái Lãng... Theo quản lý đó nói, trừ Soái Lãng ra lần thứ hai còn có một người ăn mặc kiểu công nhân cho bà ta 500 đồng, muốn đem ngày Giang Thành Từ mua mộ sửa muộn đi một năm, nói là chuẩn bị bán với giá cao, bà ấy cũng làm theo... Nhóm thứ ba mới là người bị hại.”
“À, nếu đúng là nó thì nó cũng chỉ nghe ngóng thôi chứ có lấy gì đâu.” Soái Thế Tài thản nhiên, ý nói nghe ngóng không có tội.
“Lão Soái, bây giờ tôi thấy anh ngày càng không giống cảnh sát nữa rồi? Anh giáo dục con cái thế nào vậy, biết tin tức không lập tức báo cho tổ chức, nếu không báo cho anh cũng được mà.” Trịnh Quan Quân hùng hổ chất vấn, có chút không chịu nổi cha con quái gở này.
Dè đâu Soái Thế Tài tương một câu: “ Nếu nó nói, sau đó giờ nằm kia là mấy cảnh sát thì các anh tính tội lên ai? Nếu không có anh nhiều lần kéo nó vào vụ án này, nó có dính líu sâu như thế không, đến cuối cứ có chuyện gì xảy ra lại đổ lên đầu con tôi là sao?”
“Anh...” Trịnh Quan Quần nghẹn lời, dù sao chuyện này ông ta cũng có đôi phần áy náy, không thẳng lưng lên được, phải đổi khẩu khí nói chuyện, dốc hết tâm can nói: "Lão Soái, tôi không có ý nhắm vào anh, cũng không có ý xấu với Soái Lãng, tôi chỉ muốn nói, nếu cha con anh biết gì, ngàn vạn lần đừng giấu tổ chức, ngàn vạn lần đừng tự xử lý.”
“Tôi biết anh rất đồng tình với cảnh ngộ của Đoan Mộc Giới Bình, nhưng hắn là tội phạm, thứ trong tay hắn là đồ phi pháp. Giờ người bị lừa tới tỉnh đòi trả tiền làm loạn ầm ĩ lên rồi... Theo chúng tôi phân tích thì thứ giấu trong mộ đó sớm nhất là nửa năm trước, nói cách khác vẫn còn số tài sản khác của Đoan Mộc Giới Bình chưa tìm ra.”
Soái Thế tài xua tay: "Đừng nhìn tôi, tôi nghèo quen rồi, thứ đó tôi dám đụng vào chắc?”
“Anh không dám, nhưng con anh dám. Đây là tôi nhắc nhở anh để cứu vãn cậu ấy, vài chi tiết chúng tôi cần cậu ấy chứng thực, nhưng cứ tới lúc quan trọng là thằng nhãi đó chơi trò biến mất.” Trịnh Quan Quần thăm dò.
“À thế thì tôi đúng là cần phải để ý thật, đừng để nó mê tiền rồi trúng bẫy của Đoan Mộc Giới Bình. Vậy tạm biệt nhé, tôi phải đi trước một bước.” Soái Thế Tài nói đi là đi, Trịnh Quan Quần muốn ngăn chẳng ngăn nổi, chỉ có Thẩm Tử nhắc nhở trưa nay còn mời khách, Soái Thế Tài nói: "Hai vị khỏi nhọc lòng, báo cáo lui về tuyến hai của tôi được phê rồi, sau này trông nhà mới là chuyện chính, không thể để con trai không thành tài, con gái cũng đi theo vết xe đổ được.”
Giọng xa dần, Lão Soái khuất bóng trong hành lang, hai người kia nhìn nhau đành chịu.
…………….. ………… ……….
18 giờ tối, đội xe của tổng giám đốc Từ rốt cuộc quay về khách sạn đã ở hai ngày qua.
À, tổng giám đốc Từ này không phải là tổng giám đốc Từ kia đâu nhé.
Từ Tiến Đĩnh là tổng giám đốc kiêm chủ tịch Cty đầu tư Tinh Anh, giống như tất cả xí nghiệp gia tộc khác, cổ đông là họ hàng thân thích cô ba chú bảy. Cho dù ông cụ Từ gia đã thất thế, nhưng con cái lông cánh đã đầy đủ, một người nhậm chức ở bộ ủy quốc gia, còn lại không tổng giám đốc cũng chủ tịch, giống mọi mô hình đại gia đình quan nhị đại khác, đều là một người cha anh hùng, cả đám con hảo hán.
Lão Nhị Từ gia là Từ Trung Nguyên vì thế dẫn hai cô em gái tới Trung Châu được chiêu đãi vượt quy cách, viện trưởng bệnh viện phải đích thân đón tiếp. Đồng chí thị trưởng thân thiết quan tâm hỏi thăm và an ủi, lãnh đạo cục công an chuyên môn tổ chức báo cáo tình hình điều tra vụ án Từ Tiến Đĩnh trúng độc.
Buổi chiều người Từ gia lại tới tập thể chính phủ tỉnh, bái phỏng cố cựu của cha mình, cứ như trời cao có an bài, từ điểm kết thúc lại về điểm bắt đầu, mục tiêu là khách sạn Sofitel.
Ở trên xe Trâu Hiểu Lộ bất an suốt dọc đường đi, anh trai của tổng giám đốc Từ tới, vợ và con trai cũng tới, rồi thêm hai cô em gái dẫn theo người thân, cả đại gia đình ngồi bốn cỗ xe, chỉ có cô là người ngoài. Lúc này cô ngồi xe mà Từ Tiến Đĩnh để lại, lái xe Lưu Nghĩa Hội lúc này tâm tình cũng hoảng loạn không kém, sắp tới khách sạn, không nhịn được hỏi: “ Chị Trâu, chúng ta phải làm sao đây?”
Làm sao đây? Ải này e là khó qua rồi, một lái xe, một trợ lý dẫn tổng giám đốc ra ngoài, tổng giám đốc giờ dở sống dở chết, sợ nhất là người nhà trút giận lên họ, Trâu Hiểu Lộ gặp khó: "Tôi cũng không biết, cùng lắm là mất bát cơm thôi chứ làm sao?”
“Từ gia lão nhị từng đi lính đấy, hai ngày qua lúc nào ông ấy mặt cũng âm u, ông ấy sẽ không vì chuyện của em mình mà xử lý chúng ta chứ?” Lái xe Lưu căng thẳng nói, hắn không ít lần nghe mấy chuyện đám con cháu nhà quan này chơi đối thủ chết đi sống lại, người ta muốn anh không sống nổi thì anh đừng mong sống tiếp.
Địa vị hai bên chênh lệch quá lớn, với Từ gia mà nói, họ chỉ cần nói một câu thôi anh cũng thảm rồi. Giống như Lưu Nghĩa Minh năm xưa đắc tội với Từ gia, trong nước hết đường sống nên mới phải chạy ra nước ngoài.
Trâu Hiểu Lộ cũng lo chuyện này: "Đâu tới mức, có phải chúng ta đầu độc.”
“Sao lại không tới mức, bà Từ vừa gặp mặt chưa hỏi gì đã tát tôi một cái.” Lái xe Lưu giận mà không làm gì được.
“Mụ đanh đá sợ là đó cũng không tha cho tôi.” Trâu Hiểu Lộ thấp thỏm, vợ Từ Tiến Đĩnh là thiên kim nhà quan môn đăng hộ đối, năm xưa ông cụ Từ gia về thủ đô đứng nhầm đội, Từ gia thất thế phải dựa vào người con dâu này, vì thế Từ Tiến Đĩnh nổi tiếng sợ vợ, mà bà vợ này luôn hoài nghi chồng mình gian díu với phó tổng Trâu trẻ trung xinh đẹp.
Người xưa nói, bước vào hầu môn sâu tựa biển, không sai chút nào.