← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 089 Chủ tớ bạc ân, cha con nặng tình. (1)

Tới khách sạn, lúc này thân phận Trâu Hiểu Lộ và lái xe Lưu là ngang hàng, tuy đi cùng nhau nhưng vẫn gọi điện thông báo xong liền phải ngồi ở đại sảnh đợi, hai người phải đợi rất lâu mới có một thư ký đi tới gọi bọn họ vào phòng Từ Tiến Đĩnh.

Cả nhà Từ gia đều có mặt, ngồi vây quanh ghế sô pha, còn có người dựa vào cửa sổ, cả con trai của Từ Tiến Đĩnh cũng chuyên môn ở nước ngoài về, Từ Trung Nguyên và hai đứa em gái thì thầm với nhau, thấy hai người kia vào, mắt đều ánh lên sự phẫn nộ.

“Nói đi, đem lịch trình của các người và em trai tôi thời gian qua nói lại một lượt, đừng che giấu, tôi sẽ xác thực, nếu phát hiện các người dám lừa nhà chúng tôi, tự biết hậu quả.” Từ Trung Nguyên ngồi đường bệ, người mang dấu ấn quân lữ, lưng thẳng tắp, hai mắt đầy uy thế của người nắm quyền, chỉ lái xe: "Cậu nói đi, hôm đó em tôi trúng độc, cậu ở đâu?”

Tiểu Lưu biết không nhiều, run run hồi ức lại, đều dựa theo an bài tổng giám đốc Từ để làm, ngày hôm đó người quyết định mọi việc là Hoàng Tông Thắng và Trần Kiện, hắn lái xe theo phía sau xa xa đề phòng, mãi không nhận được điện thoại của Từ Tiến Đĩnh, cuối cùng hỏi lái xe của Trần Kiện mới biết có chuyện.

Choang, cốc sứ vỡ ngay dưới chân, Tiểu Lưu giật bắn mình mà không dám né, Từ Trung Nguyên mặt đỏ gay: "Bồi dưỡng cậu bao năm như thế mà em trai tôi xảy ra chuyện, cậu lại không có bên cạnh là sao? Khi đi trong nhà an bài thế nào, bảo cậu có chuyện phải báo ngay, vậy mà ba tiếng sau mới báo là thế nào?”

“Tổng giám đốc Từ, khi đó tôi cũng không biết tình huống, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường rồi.” Tiểu Lưu phân bua.

“Láo toét, nếu cậu ở trong xe với em tôi thì làm sao xảy ra chuyện, còn cãi à? Xéo ra ngoài.” Từ Trung Nguyên chỉ tay ra cửa, e phẫn nộ không phải vì em trai sống chết chưa rõ, mà vì không có thu hoạch gì.

Lái xe đi rồi, chỉ còn Trâu Hiểu Lộ, không ít người nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ như nhìn con hồ ly tinh hại người. Từ Trung Nguyên lần nữa chỉ mặt điểm danh: "Cô cũng nói đi, nói từ lúc tới Trung Châu ấy.”

Trâu Hiểu Lộ cũng run run kể lại, từ mới đầu biết tin tức tới khu phong cảnh tìm người, nói tới buổi tụ hội ở khách sạn, rồi nói cả đoàn người đi loanh quanh Trung Châu, cuối cùng nói tới ngày xảy ra chuyện.

Tới đây cô để lại đường lui cho mình, giấu diếm một ít thông tin, chỉ nói Soái Lãng uống say ở hội sở bị bắt về, sau đó đám Trần Kiện uy hiếp lấy được tin, sau đó năm người liên thủ đi đào kho báu, cuối cùng trúng độc.

Còn việc toàn bộ sự kiện này do Soái Lãng bày mưu tính kế thì không nhắc tới.

“Trên xe chỉ có bốn người thôi, người cuối cùng là ai?” Từ Trung Nguyên hỏi gấp.

“Lưu Nghĩa Minh ạ, chính là tổng giám tài vụ trước kia của Tinh Anh.” Trâu Hiểu Lộ giải thích.

Bà Từ ở bên cạnh nhắc Từ Trung Nguyên nhắc: "Anh Hai, chính là tên cùng kẻ lừa đảo lừa chúng ta, ở Nam Ninh từng ngồi tù tám tháng sau đó chuồn ra nước ngoài.”

“Vậy cô thì sao?” Từ Trung Nguyên nhìn Trâu Hiểu Lộ trừng trừng: "Lúc xảy ra chuyện thì cô ở đâu?”

“Tôi bị Hoàng Tông Thắng giữ ở công ty Viễn Thắng làm con tin, họ sợ bị lộ bí mật nên giam tôi và Soái Lãng trong phòng, cho người trông coi. Sau khi xảy ra chuyện, Soái Lãng gọi điện thoại nhờ bạn tới đuổi bảo an đi, tôi thừa cơ bỏ trốn.” Trâu Hiểu Lộ nói dối, có điều nói một cách sướng khoái, nhìn đám người kênh kiệu này đau khổ, cô thấy hả hê lắm.

“Được rồi, cô cũng đi được rồi.” Từ Trung Nguyên phất tay.

Bà Từ đợi cơ hội này lâu rồi liền nhảy vào tuyên bố: "Hiểu đi là gì chưa, không cần viết báo cáo từ chức đâu, tôi cũng lười duyệt... Về Bắc Kinh không cần tới công ty nữa, Từ gia gia cảnh đi xuống không nuôi loại vừa tốn tiền vừa vô tích sự như cô.”

Cả nhà đều nhìn với ánh mắt thù địch, làm Trâu Hiểu Lộ không dám ngẩng đầu, đối diện với sỉ nhục cũng không có dũng khí phản khác, lặng lẽ ra ngoài.

Chỉ còn người nhà, em gái lớn của Từ gia áy náy nói: "Anh Hai, người này nên giữ lại không, cô ấy theo anh hai lâu như vậy, dù sao biết nhiều chuyện.”

“Không giữ được, cảnh sát bắt đầu hành động rồi, thế nào cũng tìm cô ta tra hỏi, giữ cô ta lại chỉ hỏng việc.” Từ Trung Nguyên rất dứt khoát.

Bà Từ chưa nguôi cơn giận: "Nếu không có con hồ ly tinh này thì làm gì có chuyện, phải đuổi nó từ lâu rồi mới đúng.”

“Thôi, không cần nói nữa, lần này tôi dẫn theo không ít người, không cần người ngoài, thêm một người là thêm một phần phiền phức. Số bảo vật ở Bắc Mang lộ ra rồi, cô ta biết cũng không còn giá trị gì nữa.” Từ Trung Nguyên muốn tự làm.

“Sợ cô ấy vì oán thành hận.” Cô em gái khác không đành lòng, biết Trâu Hiểu Lộ hết lòng vì công ty.

“Tùy cô ta, rời cây đại thụ Từ gia này, cô ta chẳng là cái gì.” Từ Trung Nguyên đánh mắt với đứa em gái, họ liền dẫn chồng ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại vợ con của Từ Tiến Đĩnh. Từ Trung Nguyên hỏi cháu trai: "Thừa Quý, mau cháu tới nơi bán hũ tro cốt của Bắc Mang, mỗi kiểu mua cho bác một cái.”

Từ Thừa Quý là thanh niên trên 20 tuổi, ăn mặc cực kỳ chính thức, nghe thế không hiểu: "Vâng, nhưng bác Hai, bác định làm gì?”

“Chúng ta nghiên cứu đoạn phim kia không ít thời gian, nhưng không ngờ cuối cùng manh mối lại ở bia không tên, vậy manh mối còn lại là hũ tro cốt không tên. Nói không chừng là trò che mắt của tên lừa đảo đó, nơi cất giấu rất có thể vẫn là ở chỗ cũ thôi... Đừng cảm thấy lạ, chúng ta càng thấy không thể thì kẻ đó càng có thể làm như vậy. Em dâu, em an bài người của mình đi thăm dò tên Soái Lãng kia, mấy năm qua nhà chúng ta hết bị lừa lại lỗ vốn, nền móng ngày một mỏng rồi.” Từ Trung Nguyên xem ra hiểu Đoan Mộc Giới Bình không kém hơn cảnh sát, vật chôn trong cái quách kia không phải là trái phiếu như tin đồn, vậy khoản tiền kia còn chưa bị tìm ra, chuyện này còn chưa kết thúc đâu.

Với một số người đây chỉ là bắt đầu, nhưng với người khác thì kết thúc rồi.

Ngoài kia, cách sáu phòng, Trâu Hiểu Lộ đang lặng lẽ thu dọn đồ đạc của mình, bỗng nhiên nhìn thấy hộp danh thiếp, nước mắt không kìm được ứa ra, vất vả phấn đấu mấy năm, người ta nói một câu phủi sạch hết. Thu dọn qua loa quần áo tùy thân, ra tới ngoài lái xe đã đợi sẵn, mặt mày ủ ê: "Chị Trâu, sau này chúng ta phải làm sao?”

“Tôi cũng không biết, đi bước nào hay bước nấy.” Trâu Hiểu Lộ xách va ly lớn, vừa đi vừa nói: “ Tiểu Lưu, cậu cũng nên sớm có tính toán đi, sau này thà làm người nghèo chứ đừng làm chó cho nhà giàu, dù cậu vẫy đuôi lấy lòng, bọn họ cũng chẳng coi vào đâu.”