Q.3-Chương 090 Chủ tớ bạc ân, cha con nặng tình. (2)
20 giờ, bãi hàng nhà ga phía tây của Trung Châu.
Soái Thế Tài véo tai Đại Ngưu kéo từ phòng trực ban ra ngoài, Đại Ngưu kêu la oai oái luôn mồm: "Chú, chú, chuyện này là sao, chú làm cảnh sát cũng không thể tùy tiện véo tai người khác chứ.”
“Véo tai mày là nhẹ đấy, xem chú dám đánh mày không?” Soái Thế Tài nói là làm, tay kia cho Đại Ngưu cái bợp.
“Chú có đánh cháu thì cháu cũng không biết con trai chú ở đâu, chú tìm cháu làm gì? Sao không tìm Lão Quải, tìm La Sách ấy... À phải rồi, nói không chừng nó đi hộp đêm tìm con dâu cho chú á...” Đại Ngưu đang ba hoa lại ăn đòn.
“Á à, thằng nhãi này, ăn nói láo lếu, mày thèm đòn rồi.” Lão Soái mặt tối sầm đá một phát: "Thực sự không biết à?”
“Chấu không biết thật mà.” Đại Ngưu gật đầu.
“Hừ, bỏ qua cho mày, gặp nó thì bảo nó xéo về nhà.” Lão Soái thấy cưỡng ép không được đành thả Đại Ngưu, tìm từ chiều tới tối vậy mà làm cha lại không biết con trốn ở đâu.
Đại Ngưu nhìn thấy chú Soái đi xa rồi mới lén lút về phòng trực ban bấm điện thoại: "A lô, a lô, a lô, Soái Lãng, cha mày tìm mày đấy... Mày trốn chỗ tao là sao, để cha mày biết đánh tao... Ừ, ừ, tao biết rồi... Chú, chú, đừng giận...”
Không biết từ lúc nào Lão Soái đã ở trong phòng trực ban rồi, làm Đại Ngưu sợ đái ra quần, chỉ là Lão Soái lần này mặt mày hiền hòa: "Ngưu Nhi, có biết chú làm nghề gì không?”
“Cảnh sát ạ... Cháu thực sự không biết, chú tra tấn bức cung rồi còn gì, chú không trông được con liên quan gì tới cháu chứ.” Đại Ngưu mở to mắt nói dối
“Chú là cảnh sát lại vu oan cho mày à? Vừa rồi chẳng may chú làm rơi di động trong túi mày, lại còn bật ghi âm, mày mở ghi âm ra cho chú nghe xem mày gọi điện cho ai thế?” Soái Thế Tài trêu.
Đại Ngưu mò vào túi áo, quả nhiên có một cái di động, không biết bị nhét vào lúc nào, tức giận: "Chú quá gian rồi, còn chơi âm mưu với cháu.”
“Mày ngốc lại còn trách chú chơi âm mưu à, hỏi lại lần cuối.” Soái Thế Tài đột nhiên sầm mặt: "Nó đâu?”
Đại Ngưu biết không qua được nữa, hậm hực nói: "Nhà kho số 27.”
“Không phải nói là không biết à? Tiến bộ rồi đấy, biết lừa người khác rồi.” Soái Thế Tài vung tay bợp một phát quát: "Dẫn đường.”
Biết con không ai bằng cha, nếu thằng con mà trốn đi, mấy đứa trong cái nhóm Ngũ Hại thế nào cũng biết, năm xưa trong nhà không phát hiện kịp thời chúng nó lên Thiếu Lâm làm sư hết rồi, từ bé đến lớn, chẳng chuyện xấu gì chúng nó thiếu nhau. Lão Soái tìm từng đứa, cuối cùng tìm được.
Đây chính là điểm yếu của năm thằng ngốc này, từ nhỏ tới lớn không đổi, có lẽ bản thân chúng không ý thức được, cứ có chuyện là thế nào cũng tìm bọn còn lại.
Một kho hàng ở nhà ga rộng tới hơn 1000 mét vuông, có thể lái cả xe tải hạng nặng vào, bên trong chất đầy đồ uống, lối đi chỉ đủ một người, nhìn rất chật hẹp chẳng đủ làm gì, nhưng mà đi vào phía sau lại là vũng trời khác, không gian rộng rãi như phòng khách sạn, có cả lò rưởi.
Soái Lãng nắm trên giường xem MP5, mồm ngậm xì gà, đang tiêu diêu thì thấy cha mình, hết hồn nhét ngay cái MP5 đang chiếu phim cấp 3 giấu dưới gối. Đồ cất rồi, xì gà bị rơi xuống chăn y cuống lên ra sức đập, Đại Ngưu nhìn cảnh đó cười ha hả còn nói: "Không phải tao không giúp mày mà cha mày quá gian.”
“Ra ngoài!” Soái Thé Tài quát.
Đại Ngưu sợ bị Lão Soái đánh nên che miệng cười chạy mất.
Lâu lắm rồi không thấy nơi này, Soái Thế Tài nhìn quanh, là nơi nghỉ ngơi của công nhân vận chuyển thôi, đầy đủ đấy song dù sao chẳng phải chỗ để ở, tạm bợ thiếu thốn. Soái Thế Tài đưa tay rút thắt lưng con trai ném trên bàn, quấn một vòng vào cổ tay, kéo căng ra, Soái Lãng gần như phản ứng bản năng, thấy người ngưa ngứa, phản xạ điều kiện hình thành từ lúc còn nhỏ rồi. Soái Thế Tài quất chát xuống đất: "Con nói xem, cha có nên quất con vài cái không?”
“Ít nhiều cha phải có lý do chứ, lần này là vì sao?” Soái Lãng làm bộ mặt vô tội.
Lão Soái cười nhạt: "Mùng 7 ở Bắc Mang xảy ra chuyện gì?”
Soái Lãng nghe vậy thì thở hắt ra một tiếng, không giải thích, bò dậy nằm chổng mông lên, không giải thích gì cả: "Cha đánh đi.”
“A, lần đầu tiên chủ động đấy nhỉ, có biết vì sao cha muốn đánh con không?” Lão Soái hơi bất ngờ, cứ nghĩ nó vòng vo quanh co, đến khi bị dồn đường cùng rồi mới bao biện lý do, ai ngờ lại trực tiếp như vậy.
“Thì là vì cái chuyện ở Bắc Mang, cha thích đánh thì cứ đánh.” Soái Lãng đáp rất hùng hồn, mấy năm qua cha không đánh nghi phạm nữa rồi, chẳng lẽ lại đi đánh con trai, quá nửa chỉ hư trương thanh thế. Quả nhiên đợi mãi không thấy thắt lưng quất xuống, Soái Lãng quay sang cười lấy lòng.
“Cha, không tới mức vì đám người kia mà giận con chứ, bọn chúng quấn lấy con uy hiếp đe dọa lại dụ dỗ, lúc nào cũng kè kè bên cạnh làm phiền, thế là con dứt khoát nói cho chúng... Chim vì mồi mà chết, người vì tiền mà vong, đáng đời! Nói thật, nếu không phải nhìn người nhà họ đáng thương thì con chả có chút áy náy nào hết.”
Đúng là thằng con mình làm, Lão Soái chấn kinh, hai cha con không ở cạnh nhau lâu rồi, đã nhìn không thấu đứa con này nữa, có thể tìm ra được nơi Đoan Mộc giấu đồ, đủ khiến người làm cha như ông khiếp sợ.
Soái Lãng thấy cha không ra tay được, nói: "Cha nhiều năm không đánh người rồi, còn biết đánh không thế.”
Ai dè trêu một cái có tác dụng luôn, một bóng đen lao tới như rắn độc, Soái Lãng không hét lên, nghe đánh chát, toàn thân Soái Lãng co giật, đau tới tận xương luôn, đánh một cái mồ hội lạnh đã túa ra.
Lão Soái cười gằn: "Sao, cha chưa quên nghiệp vụ chứ hả, thoải mái không?”
“Thoải, thoải... mái...” Soái Lãng cắn răng không kêu lấy một tiếng.
“Xem ra nhiều năm không đánh, mày ngứa da rồi.” Lão Soái thu thắt lưng lại, giật kêu tách.
“Cha muốn đánh cứ đánh, nhưng đừng mong con cầu xin, con trịnh trọng nói với cha, đây là lần cuối cùng đấy, cha cứ đánh thêm vài cái đi, lần sau không có cơ hội đâu.” Soái Lãng quật cường nói, không phải là không phản kháng được, cho cha cơ hội thôi.
Đối phó với thằng nghịch tử này, Lão Soái có cách, quật chan chát không hề nương tay.
Soái Lãng đau tới người quằn quại, nhưng vẫn không rên tiếng nào, mắt rực lửa chửi: “Địt con mẹ nó, bọn cảnh sát toàn lũ chó má, cha cũng vậy đấy... Con sai chỗ nào, cha nói xem... Con chỉ nói với chúng chỗ thôi.. Sao chứ? Cha muốn bắt con à, không có cửa đâu, con không phạm pháp.”