← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 091 Chủ tớ bạc ân, cha con nặng tình. (3)

Đòn roi quất xuống, tình cha con cũng sụp đổ, Soái Lãng ngồi thẳng lên, nhìn chằm chằm vào mặt cha mình thách thức.

Hừm, cha đánh con không phải vì con sai.” Soái Thế Tài ném thắt lưng vào lòng Soái Lãng, nhìn đôi mắt bất phục đó, càng sôi máu lại đá một phát, vừa đá vừa chửi: "Đánh con là vì chuyện lớn như thế mà con không nói cho cha, con biết nguy hiểm thế nào không …. Cái thằng ngốc này chứ, chỉ sơ xuất một chút thôi là cha phải để tang mày đấy, đánh là cho mày nhớ, đừng quên mày còn có cha.

Soái Lãng rùng mình, tư vị này không dễ chịu, ít nhất khi nãy còn thấy mình có lý nên không đau, giờ đau rồi lại thấy mình sai, càng khó chịu, hậm hực nói: "Con sợ cha lo nên không nói, con lớn thế này còn cần cha bảo phải làm gì à?”

“Mày không nói cha càng lo, biết không hả?” Lão Soái bợp một phát, quen rồi, dùng ngôn ngữ thể hiện tình cảm không biết, đành dùng chân tay thuận tiện hơn: "Chuyện này còn chưa xong đâu, tổ điều tra đang hoài nghi còn chỗ giấu tang vật khác, Từ Tiến Đĩnh sống dở chết dở, Từ gia chắc chắn không bỏ qua. Năm người trên xe chạy thoát một, lại còn 2 tên công nhân trộm đồ chạy không rõ tung tích...”

“Cái thằng ngốc này, mày căn bản không cần trốn, mai theo cha tới chi đội hình sự lấy lời khai, nếu mày phạm tội, cha tống mày vào tù... Nhưng nếu mày không phạm pháp, xem ai đụng vào con lão già này... mày có thể không nhận cha, nhưng cha không phủ nhận được mày là con mình, lần sau còn có chuyện này, cha vẫn đánh mày không tha.”

Đáng lẽ phải cảm động lắm, nhưng mà bị đánh đau như thế Soái Lãng cảm động không nổi, biết thế này ngu gì mà ăn đòn chứ.

Trước khi đi Lão Soái còn tương một câu: "Đừng có suốt ngày xem thứ phim nam nữ cởi chuồng ấy... Bằng đấy tuổi rồi không tìm nổi một đối tượng à, đồ vô dụng...”

Đi rồi, quất cho mấy cái, đấm đá vài phát, mắng một trận xong rồi đi mất, Soái Lãng khóc không nổi cười không xong, bao nhiêu năm rồi chưa được nếm thử tư vị gia pháp, không dễ chịu chút nào, nhịn đau cầm điện thoại gọi cho Đại Ngưu.

Không lâu sau Đại Ngưu cầm dầu xoa chạy vào, xoa dầu lên lưng Soái Lãng, nhìn vết hằn đỏ rực tên lưng Soái Lãng, hắn đau hộ: "Mẹ nó, cha mày ác thế, sao đánh mạnh vậy? Thế này là đánh con hay đánh súc sinh.”

“Con mẹ mày, lắm mồm thế xoa đi.” Soái Lãng chửi luôn mồm: “ Mẹ mày, nhẹ chút, mày mới là thứ súc sinh, xoa dầu mày gồng tay làm gì?”

“Mẹ mày ấy, chửi tao à? Có giỏi chửi cha mày đi, mày bị đánh cũng đáng đời.” Đại Ngưu nói xong tay càng mạnh hơn làm Soái Lãng la oai oái.

Soái Lãng hết bị cha đánh lại bị thằng tay voi hành chết đi sống lại, toàn thân ê ẩm, có điều đầu óc không ngừng xoay chuyển: "Này Đại Ngưu, mày biết xưởng in ngầm của Lão Quải ở đâu không?”

“Biết... Mày làm gì? Nó không cho tao nói với người khác.” Đại Ngưu được đám anh em nhờ vả nhiều lắm, vì hắn nghĩa khí, thế nên hắn biết rất nhiều bí mật.

“Tao mà là người khác à, tao muốn in vài thứ.”

“Đơn giản, Lão Quải nói chỉ cần không in nhân dân tệ, lại là người quen, in gì cũng được.”

“Thế thì tốt, tao in thứ có thể đổi ra nhân dân tệ, lát nữa mày lái xe tới đây, bọn mình cùng đi.” Soái Lãng an bài.

Đại Ngưu tất nhiên là ừ, hắn tự biết mình ngốc nên rất nghe Soái Lãng, dù sao từ bé tới lớn, chưa bao giờ Soái Lãng để hắn thiệt. Lát sau lái xe tới, hai thằng lấm lét đi như trộm, xem ra phương thức giáo dục đòn roi của Lão Soái chẳng có chút tác dụng gì, thằng nghịch tử lại đi làm chuyện xấu rồi.

Đêm qua ngày tới, làm trong chuyện u ám tới lúc phải làm chuyện đường hoàng rồi.

“Soái Lãng, anh có muốn bổ xung gì không?”

Thành viên tổ điều tra, một chàng trai họ Chung khá khách khí ngẩng đầu nhìn Soái Lãng ở phía bàn đối diện, có lẽ vì là con của chuyên gia chống lừa đảo, cho nên lần hỏi chuyện này khá mềm mỏng.

Ngồi bên cạnh là một nữ cảnh sát làm công tác ghi chép, tướng mạo không phải kém, rất có vị vợ hiền dâu thảo, mắt Soái Lãng hay liếc sang đó, cảnh sát Chung phải gõ bàn nhắc nhở, Soái Lãng gật đầu: “ Hẳn là không còn gì nữa, đã nói tới hai tiếng rồi, đủ xem hết bộ phim bom tấn Mỹ ấy chứ.”

“Hẳn là? Anh nói câu này là khẳng định hay là phủ định.” Cảnh sát Chung chất vấn.

“Đương nhiên là khẳng định kèm xác định, không còn nữa.” Soái Lãng nghiêm túc nói, quan trọng là hôm đó y uống quá nhiều, nhân chứng cả đống, muốn nghi chả nổi.

Không ngờ nữ cảnh sát dừng bút lại nói: "Còn có chỗ chưa được rõ ràng... Tôi hỏi anh, khi đám người Hoàng Tông Thắng đi rồi, trong phòng chỉ còn lại anh và một nữ nhân tên Trâu Hiểu Lộ, hai người ở cùng nhau 4 tiếng, trong thời gian đó không có chuyện gì xảy ra à?”

Soái Lãng không ngờ lại hỏi cái này, đúng là có bỏ sót chút chuyện, nữ cảnh sát kia nheo mắt, mặc dù khách khí với y, nhưng không hề che giấu căm ghét, uống rượu, gây chuyện, trêu ghẹo phục vụ viên, phi lễ nữ giám đốc, vậy mà người này đường hoàng nói ra như không có gì, thực sự làm mất mặt Lão Soái.

Hiện giờ người thực sự biết lúc đó xảy ra chuyện gì chỉ có y và Trâu Hiểu Lộ mà thôi, cho dù là trước mặt Trâu Hiểu Lộ, y cũng có cách đối phó, hỏi ngược lại: "Thế cô hi vọng có chuyện gì xảy ra?”

“Là tôi hỏi anh hay là anh hỏi tôi?” Nữ cảnh sát khó chịu.

Cảnh sát Chung nhắc: "Những tình huống này chúng tôi sẽ xác thực, theo bảo an của công ty Viễn Thắng nói, hai người ở bên trong đó có vẻ ồn ào... Hẳn không đơn giản là ngủ.”

“À, chuyện đó...Trâu Hiểu Lộ rất xinh đẹp, so với nữ giám đốc ở hội sở còn xinh đẹp hơn... Thế nên...” Soái Lãng ấp a ấp úng một sau đó háy mắt với cảnh sát Chung, kiểu như anh hiểu mà: "Có điều chuyện không như ý muốn, em gái đó sớm đề phòng tôi, tôi vừa nhào lên liền bị cô ta xịt hơi cay vào mặt, thế là không mở mắt ra được. Cô ta không chỉ có bình xịt hơi cay còn đá tôi mấy cái, quật ngã tôi, không ngờ mỹ nữ hung dữ như thế, còn luyện võ... Phi lễ không được thì phải đi ngủ chứ làm sao? Không tin cứ hỏi cô ấy.”

Giọng điệu tới giờ có vẻ còn hậm hực vì phi lễ không thành, khiến nữ cảnh sát kia lại nhíu mày, tay nắm bút siết chặt, viết qua loa lên sổ ghi chép đóng mạnh lại.