← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 092 Chủ tớ bạc ân, cha con nặng tình. (4)

Cảnh sát Chung không nghi ngờ gì lời khai này, xem thời gian gần 12 giờ, dọn dẹp đồ đạc, làm ra vẻ tùy ý nói: "Hôm nay thế thôi, nếu còn gì nghi vấn, chúng tôi sẽ liên hệ với anh tìm hiểu... Soái Lãng, tôi có thể hỏi anh một vấn đề riêng tư không?”

“Được.” Soái Lãng thoải mái gật đầu.

“Tôi muốn hỏi là, theo như anh nói, anh là người đầu tiên phát hiện ra bài Tống từ đó chính là tên người, đúng không nhỉ?” Giọng cảnh sát Chung vẫn tỏ ra lơ đễnh.

Soái Lãng gật đầu tiếp: “Đúng thế, tôi vô tình phát hiện ra, chính tôi còn không tin.”

“Vấn đề là ở chỗ này, anh phát hiện ra, vậy mà không làm gì cả, sau đó tới hội sở uống rượu? Tôi thấy chỗ này không logic.” Cảnh sát Chung nhìn xoáy vào mặt Soái Lãng, đột ngột tung ra một câu hỏi.

“Có gì mà không logic, tôi thường uống rượu từ sáng sớm cơ, với lại tôi nhấn mạnh rồi còn gì, tôi hoàn toàn không tin Đoan Mộc Giới Bình để lại di sản gì, để lại cũng không phải giành cho tôi.”

“Không phải tôi hỏi tới di sản của Đoan Mộc Giới Bình, mà tôi hỏi, có phải anh cố ý chế tạo chứng cứ không ở hiện trường, cố ý dụ dỗ những người kia tới nơi phát sinh sự cố?”

À, đây là thằng bé thông minh đấy, lại còn bày trò làm như đã hỏi xong, đợi y thả lỏng mới chơi chiêu, có điều Soái Lãng luyện đối phó với cao thủ khi còn ở tuổi thiếu nhi kìa, hỏi ngược lại: “ Anh đang hỏi chuyện hay là đang mớm cung? Anh bảo tôi phải trả lời ra làm sao? Logic của anh cũng không phù hợp, giả thiết nếu tồn tại hành vi cố ý trong chuyện này thì cũng là cố ý che giấu sự thực... Nhưng tôi che giấu gì không? Không, vì tôi căn bản không tin có báu vật gì, cho nên tôi mới vì say rượu mà nói ra, ai ngờ họ đi đào thật... Hay là anh nghĩ tôi chôn số châu báu kia từ trước cho người ta đào? Sớm biết thế tôi bảo là chôn dưới cục công an cho rồi.

Hai cảnh sát bị vặn cho á khẩu, đồng loạt hừ một tiếng, không thèm nói nữa, kết thúc buổi đàm thoại chẳng vui vẻ gì. Đang định đi thì cảnh sát Chung nhận được điện thoại, sắc mặt tức thì thay đổi, thì thầm với nữ cảnh sát, sau đó đuổi Soái Lãng đi, vội vàng xuống lầu, lên xe cảnh sát đi mất.

Qua ải dễ như bỡn luôn, biết vậy đi khai sớm cho rồi, uổng công thấp thỏm mấy ngày, ông già đúng là gừng càng già càng cay, cũng tại mình nữa, hễ xảy ra chuyện là cứ chuồn trước tính sau. Thói xấu này phải sửa, anh đây là người đàng hoàng, không làm gì khuất tất, sao phải sợ chứ?

Soái Lãng rời cửa còn huýt sáo chơi, bước chân nghênh ngang như bọn lưu manh dạo phố, còn đánh mắt với người ta, nơi lấy lời khai là chi đội hình sự, diện tích khá lớn, xe cảnh sát đông nghịt. Từ xa nhìn thấy cảnh sát Chung thò đầu từ trong xe ra nói gì đó với một viên cảnh sát già rồi đi, viên cảnh sát đó còn khom người với họ, là cha, lòng y phức tạp, có chút đau lòng. Mới sáng sớm cùng cha tới nơi này rồi, thể diện của cha y vẫn có tác dụng, quen cả chi đội trưởng, chuyên môn nhường văn phòng lớn của chi đội ra để lấy lời khai.

Soái Lãng tiêu diêu đi ra cửa, hai cha con này nhìn nhau đều không vừa mắt, cách rất xa Lão Soái đã quát: "Con không đi đường tử tế được à, mắt cứ láo liên như thằng trộm tìm mục tiêu ấy.”

“Ai nói con mình như thế không?” Chẳng thèm để ý, Soái Lãng cứ thế đi ra xe.

Lão Soái đột nhiên kéo Soái Lãng qua một bên, hạ thấp giọng: "Này, con không bày trò gì chứ?”

“Gì ạ?” Soái Lãng trợn mắt lên.

“Vừa rồi Tiểu Chung vội vã rời đi, nói là nghĩa trang Bắc Mang lại có chuyện rồi, không phải liên quan tới con chứ?” Soái Thế Tài dựa trên cơ sở hiểu biết của mình về đứa con này, sợ nó lại gây chuyện.

“Cha!” Soái Lãng nổi nóng, giáo huấn cả cha mình: "Cha đừng có rảnh rỗi suốt ngày đổ cứt đái lên đầu con được không? Con ở đây từ sáng sớm, bị người ta tra hỏi mấy tiếng liền còn chưa cả ra ngoài đái một bãi, con có bản lĩnh phân thân đi gây chuyện à?”

Lão Soái thở phào, bị con mắng đâm cũng áy náy: "Lưng đã xoa thuốc chưa?”

“Rồi!”

“Đau không?”

“Cha nói xem có đau không, hay là chúng ta đổi vai người bị đánh với người đánh thử xem.”

Soái Thế Tài bực mình chỉ vai trái: “ Thế còn nhớ nhát dao ở đây không?”

“À à... Hiểu rồi, cha cố ý báo thù chứ gì, con vô tình phóng dao vào cha, cha lại cố ý đánh coi, thôi được, coi như hòa, sau này không ai nhắc tới nữa nhé.” Soái Lãng giao hẹn, chuyện qua rồi, mà ông già cứ thi thoảng lôi ra nói, cứ như không biến y thành đứa con bất hiếu thì không vui vậy.

Lão Soái không chịu hòa: "Thế cha sinh mày ra nuôi mày bao năm không tính à, mày để cha mày yên ổn ngày nào chưa?”

“Cha, tục ngữ có nói, không dạy được con là lỗi của cha... Đây vốn là lỗi của cha, thế mà cha còn lên giọng nói con được.”

“Mày, mày, mày … đúng là thứ họa hại, đáng lẽ không nên nuôi mày, thời gian tới ngoan ngoãn chút...”

Xe khởi động, cãi vã vẫn tiếp tục, hai cha con này thuộc loại không đánh không hiểu nhau, có lẽ còn đánh chửi nhau cả đời.

Nghĩa trang Bắc Mang lại xảy ra chuyện rồi sao, xảy chuyện gì?

Nghi vấn này làm hai thành viên của tổ điều tra tỉnh suốt dọc đường nao nao trong lòng, hai người bọn họ chỉ phụ trách diều tra và hỏi chuyện thường nhật thôi, thực ra sau khi hiểu rõ được vụ án, ngay cả sở tỉnh cũng chỉ làm cho có, lấy ít bằng chứng cho đủ quy trình, bởi thế công việc mới tới tay hai cảnh sát trẻ mới vào nghề như họ. Chỉ có điều đột nhiên nhận được điện thoại của Thẩm cảnh đốc, nói chi cục cảnh sát ngoại ô nhận được phản ánh tình huống, hai người tới hiện trường kiểm tra, xem ra Thẩm cảnh đốc không yên tâm vào người chi đội.

“Anh Chung, chắc là không có chuyện đào kho báu trúng độc nữa đâu nhỉ?” Nữ cảnh sát nói.

“Gì có chuyện ấy.” Cảnh sát Chung không tin.

“Chưa chắc đâu, hiện giờ con người ta có chuyện gì mà không dám làm chứ? Nhất là chỗ chúng ta trị an kém như vậy.”

“Không đúng, chỗ chúng ta trị an kém bởi vì Trung Châu là nút giao thông đường sắt trọng yếu, nhân khẩu lưu động nhiều, liên quan gì tới nghĩa trang.”

“Nói tóm lại là không có chuyện gì tốt đẹp đâu.” Nữ cảnh sát không cãi được liền nói cùn.