Q3 - Chương: 093 Rối rắm khó hiểu, ai người được lợi. (1)
Từ thành phố tới nghĩa trang mất hơn 40 phút, tới nơi thì có người quen tới trước, đội trưởng Tục Binh của chi đội hình sự, hai người lái xe tới gần xe của Tục Binh hỏi chuyện, Tục Binh không nói gì hất đầu về phía nghĩa trang.
Oa... Hai người giật cả mình, bóng người thấp thoáng lẫn lộn giữa rừng bia mộ suốt từ chân núi lên đỉnh núi, chỉ đếm sơ sơ thôi mà đã tới hơn trăm người rồi. Có cảnh sát hình sự cầm ống nhòm quan sát, ngay cả dây cảnh giới hiện trường cũng bị xé rồi, lẩm bẩm: “ Đội trưởng, hình như toàn là dân lao động... Hay là nghe thấy tin đồn gì nên tới đào kho báu... A, không phải, còn có tên mang theo máy dò kim loại, không phải là đào mộ chuyên nghiệp chứ?... Quá đáng lắm rồi, quản lý nghĩa trang đâu?”
Tục Binh giật lấy ống nhòm nhìn, quả nhiên là lưng núi có đội ngũ năm người đi theo một tên dùng máy dò kim loại, đang bực bội thì đồn công an mang quản lý và trực ban của nghĩa trang tới.
Bị viên cảnh sát mắng xối xả, trực ban giang tay: “ Đồng chí cảnh sát, chúng tôi cũng hết cách, nơi này là nghĩa trang ở ngoại ô, không phải chỉ có một lối ra vào là cổng chính, từ rừng quả phía sau, từ đường thôn, sông nhỏ, đều có thể vào được. Người ta lại còn mang theo cả đồ cúng tế, nói là đi thăm mộ, chúng tôi cản làm sao?”
“Cũng không thể để họ làm bừa như thế chứ, ở đó có báu vật gì cơ chứ?” Tục Binh tức giận.
“Không, không phải đâu... Có, đúng là có đấy.” Quản lý nói một câu khiến tất cả phải giật mình, hắn hạ thấp giọng xuống thì thầm đầy kịch tính: “ Ngay hôm sau xảy ra chuyện đã có người mò tới rồi, nhưng không nhiều, hôm qua cũng thế, chỉ thăm dò thôi, nhưng hôm nay xảy ra chuyện lớn, có người tìm được ở đất hoang một cái ấn giám, nghe đâu của tuần phủ triều nào ấy. Kết quả là có mấy ông chủ lái xe tới tranh nhau, một người trực tiếp trả cho người nhặt được 16 vạn cơ đấy.”
A, đúng là có chuyện rồi.
“16 vạn đấy, nhặt được những 16 vạn đấy.” Viên quản lý lặp đi lặp lại có vẻ thèm khát lắm: “ 16 vạn tiền mặt hẳn hoi nhé, 16 cọc tiền 100 đồng, thế là mọi người lên cơn điên, một truyền mười, mười truyền trăm, người cứ vậy kéo tới.”
Đám cảnh sát không tin dễ dàng như thế, Tục Binh theo thói quen hỏi: "Chuyện đó xảy ra lúc mấy giờ?”
“Chưa tới 9 giờ.”
“Người mua ấn giám đó, anh nhớ biển số xe không?”
“Hả, ai nhớ, mọi người lúc đó tụ tập xem náo nhiệt, ai đi nhìn số xe của người ta làm gì? Đâu có làm gì phạm pháp.” Viên quản lý không vui đáp.
“Tiểu Ngô, cậu tới đây lấy lời khai chi tiết đi.” Tục Binh gọi một cảnh sát tới hỏi tình hình, sau đó quay sang người của tổ điều tra: "Tổ trưởng Thẩm an bài các cậu ra sao?”
“Tôi cũng không biết, chúng tôi chỉ được gọi tới đây xem tình hình, lúc đó còn chưa rõ chuyện gì xảy ra.” Cảnh sát Chung gãi đầu.
“À thôi, không cần nói nữa đâu.”
Một chiếc xe Audi đeo biển cảnh sát tới gần, xuống xe là Thẩm Tử Ngang và Trịnh Quan Quần, hỏi sơ qua tình huống, lại nhìn cảnh náo nhiệt trong nghĩa trang cũng muốn rớt con ngươi ra ngoài.
Thật hay giả vậy? Lại có người nhặt được ấn giám, còn bán tại chỗ luôn? Những 16 vạn?
Một đống câu hỏi hiện ra trong đầu Thẩm Tử Ngang và Trịnh Quan Quần, nhưng bất kể thế nào cũng không ngờ tới quần chúng phản ứng nhanh như vậy. Lúc này lại có thêm một đoàn người nữa tới, là thôn dân xung quanh nghe tin kéo đến, nhìn đội ngũ tới năm chục người, quản lý nghĩa trang không dám ngăn, họ cứ thế đi thẳng vào nghĩa trang, trong đó có người cầm cả bản đồ.
Trịnh Quan Quần an bài một cảnh sát đi hỏi chuyện, lát sau viên cảnh sát đó quay về nói: “ Bọn họ nói có người bán bản đồ khó báu.”
“Cái gì, bản đồ kho báu?” Thẩm Tử Ngang trố mắt, cứ cảm giác mình đang ở trong bộ phim rẻ tiền nào đó.
“Vâng, chẳng những có bản đồ kho báu, còn có đủ các loại công cụ, họ không cho tôi xem.”
Đứng đây mãi không ý nghĩa gì, Lão Trịnh phất tay, đi tới cái xe hàng nhỏ đỗ bên quốc lộ.
Đúng là có người bán bản đồ thật, một người mặc áo khoác màu vàng rất nổi bật. đang ra sức rao: "Đừng bỏ lỡ, đừng bỏ lỡ 50 đồng một tấm thôi, không hề đắt, dựa vào nó có thể tìm ra bảo bối... Mọi người đã nghe chưa, buổi sáng có vị đồng hương Huỳnh Dương dựa vào cái này tìm được ấn tuần phủ đấy, bán những 16 vạn luôn, nếu mang tới Hong Kong, mang tới Mỹ còn bán được cả triệu... Ai mua, ai mua, trả tiền trước xem bản đồ sau, không có bản đồ không biết đông tây nam bắc... Ai mua, ai mua... Không có nhiều đâu, ai muốn mua nhanh lên...”
Cái giọng oang oang nghe rất chướng tai, nhưng cũng rất thu hút, đặc biệt thêm chuyện có người nhặt được báu vật càng có sức thuyết phục, rất nhiều người đã nghe thấy, thế nên mười người có một người tin đi thì vẫn không ít người bỏ tiền mua.
Tên bán bản đồ đó làm ăn cực tốt, không chỉ bán bản đồ còn bán cả kim chỉ nam, có cả xẻng hành quân, ghế gấp nghỉ ngơi tiện dụng. Thoáng cái lại có một xe tới, trên xe bán đồ uống và thực phẩm, tìm kho báu có vẻ là việc hao tốn tinh lực, thi thoảng có người tới mua, thậm chí có người đi rồi còn quay về, hiển nhiên thấy người khác có bản đồ có công cụ, mình hai bàn tay trắng bất lợi quá, nên mua luôn một bộ.
Cảnh sát Chung quan sát một hồi chạy về báo: "Toàn đồ dùng đi dã ngoại, do xưởng nhỏ sản xuất, không có thương hiệu, mấy thứ tám mười đồng mà bán tận 80 đồng, quá tham lam.”
“Bản đồ kia là cái gì?”
Trịnh Quan Quân không quan tâm tới chi tiết râu ria đó, ông chỉ để ý vấn đề mấu chốt nhất, cảnh sát Chung ngại ngùng chạy một chuyến nữa mua về. Cả đám cảnh sát xúm lại xem, thiếu chút nữa tức vẹo mũi, một cái bản đồ nghĩa trang, chẳng qua là đánh dấu vài chỗ "giấu kho báu", trừ giúp người ta không tới mức lạc đường thì chắc chắn công năng khác là 0.
Nhưng mà cái thời buổi này cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu bọn ngốc tin rằng có thể giàu lên trong một đêm, chỉ đứng một lúc thôi mà cái bản đồ kho báu bán được mười mấy hai mươi tấm. Người làm ở bên cạnh đoán chừng nhìn thấy đám cảnh sát thần sắc bất thiện nên khe khẽ kéo tay ông chủ, ông chủ phản ứng rất nhanh, nhảy phắt lên xe hô không bán nữa... Chuồn luôn.