← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 094 Rối rắm khó hiểu, ai người được lợi. (2)

Đám người Trịnh Quan Quần chắc mẩm là tên bán bản đồ đó thấy cảnh phục nên biết sợ chạy rồi, ai ngờ hắn chạy không xa đã dừng xe, sau đó lại thấy hắn nhảy xuống cầm tờ giấy vẫy vẫy, do quá xa không nghe thấy, nhưng chắc chắn mấy câu: Mua đi, mua đi, 50 đồng một tấm...

“Đám người này, thật, thật, thật....” Trịnh Quan Quần nói liền ba chữ thật mà không biết dùng từ gì hình dung, cuối cùng thở hắt một hơi bất lực.

Xung quanh vẫn đang bàn tán tích cực về chuyện này, không ít khuôn mặt bừng bừng hưng phấn, kỳ thực chỉ cần chút tỉnh táo sẽ nhìn ra, tất cả đi tìm bảo bối, nhưng kẻ duy nhất phát tài chỉ có tên bán bản đồ thôi.

Nhưng nhìn ra thì sao nào? Ai ngăn được mê tín và khao khát phát tài của người khác, Trịnh Quan Quần thu ánh mắt lại hỏi Tục Binh: "Thế đã tìm ra hai công nhân cướp đồ cổ bỏ chạy chưa?”

“Thân phận xác định rồi, nguyên quán Trú Mã Điếm, chúng tôi chạy về quê họ một chuyến, nhưng không tìm thấy người, đã đánh tiếng với công an đương địa, có tin tức sẽ bảo cho chúng ta.” Tục Binh cũng vừa ở Trú Mã Điếm lên nghe tin tiện thể ghé qua nghĩa trang chưa kịp về báo cáo.

“Tranh thủ lên, Tiểu Chung, gọi điện cho đồn công an quản cái khu này, để bọn họ ra mặt giải quyết, thế này còn ra thể thống gì nữa.”

Trịnh Quan Quần an bài, sau đó bực tức quay về cổng nghĩa trang chuẩn bị lên xe thì két một cái, có chiếc xe hàng tới nơi, lại là một tên sứt môi lồi rốn giơ tay hô: “Bản đồ kho báu, bản đồ kho báu, giá không đắt, có thể tìm ra bảo bối, đổi nhà đổi xe, không khổ không cực.”

Làm Lão Trịnh mặt đen xì, lên xe một cái nói nhanh: "Đi đi đi... Khỏi nhìn cho đỡ bực.”

Từ sáng tới trưa, từ trưa tới chiều, người càng lúc càng đông, con số chuẩn xác không sao thống kê được, nhưng dù có cả nghìn người đi vào Bắc Mang thì cũng như ném bùn xuống biển, muốn tìm từng tấc từng tấc ở nơi có diện tích mười mấy km vuông này, không phải chừng đó người có thể làm được.

Theo lời ông chủ Khang bán bản đồ nói, trong số những người này trừ người lao động nghe đồn thổi tới nhặt thứ rơi rớt, còn có không ít dân chuyên nghiệp tới từ Tây Thành, về sau có cả người chơi đồ cổ.

Thực ra cũng không phải là đồn thổi vô căn cứ, trong nghĩa trang đúng là có người đào được bảo bối, còn có công nhân tới phố đồ cổ, cầm theo ấn tướng quân đời Hán, hỏi mấy nhà, thực sự là văn vật, làm chủ cửa hàng choáng váng, thứ này nhìn là biết lai lịch bất chính, không ai dám tùy tiện ôm vào.

Không mua nhưng tin thì đã truyền ra, lại còn có cả cảnh sát tới điều tra, thế là mọi người nghe ngóng khắp nơi mới biết chút lai lịch. Thêm vào tin đồn trên đường cao tốc Trung Thiểm đã truyền lên mạng, tin tức Bắc Mang có báu vật không cách nào che giấu. Lại thêm sáng nay có chuyện nhặt được báu vật 16 vạn, bán ngay tại chỗ, đổi đời tức thì, vì thế nồi cám lợn càng quấy càng loạn.

Tới chiều nghĩa trang vắng vẻ trở nên tấp nập hơn cả họp chợ, đủ các loại xe kéo tới, đồn công an cũng can thiệp rồi, không cho tự ý vào mộ, nhưng vẫn không cản nổi những người đi "cúng tế".

Nhìn đi lại có hai chiếc xe nữa tới rồi, một chiếc Hummer, một chiếc việt dã Bắc Kinh, người ở ghế phụ lái cau này, không biết xảy ra chuyện gì, hôm nay làm không ít việc, tới cửa hiệu bán đồ táng lễ ở Trung Châu một lượt, toàn bộ các loại hũ tro cốt lớn nhỏ đều chụp ảnh lại.

Theo lời Bác Hai nói, trái phiếu kích cỡ tương đương một tờ A4, cho nên những hũ tro cốt không chứa được thì không cần nghĩ, nếu không không cách nào cất giữ hơn trăm trái phiếu. Theo Bác Hai tính, Đoan Mộc giỏi tạo ra điềm mù trong suy nghĩ của người khác, rất có khả năng thứ này cất trong hũ tro cốt ở Bắc Mang.

Nhưng Bác Hai đoán chừng không đoán được nơi này náo nhiệt như thế, hắn mang theo người của Bác Hai, trong đó có không ít từng ở quân đội, bất kể là công phu quyền cước hay là năng lực ứng biến đều không tệ.

Đỗ xe lại tìm người hỏi chuyện, tin tức phản hồi làm Từ Thừa Quý giật mình, không ngờ là đều tới tìm báu vật. Anh chàng ăn bánh mỳ uống sữa bò này xem ra chẳng hiểu gì về tình hình trong nước nữa, chẳng hiểu giang sơn ông cha để lại nữa, ngu ngơ đi tìm người bán bản đồ kho báu, vừa tới trước xe của một tên béo, liền bị tên béo bực bội quát: "Không mua đừng chắn đường.”

“Sao anh biết tôi không mua?” Từ Thừa Quý dùng tiếng phổ thông còn không lưu loát bằng tiếng nước ngoài.

“Nhìn là biết người có tiền, không phải tới tìm báu vật.” Tên Béo quay sang chào mời khách hàng khác.

“Sao anh biết ở đây có bảo bối?” Từ Thừa Quý lại hỏi, cảm giác tên béo này đặc sắc, trông rất giống điềm lành, linh vật.

“Bao nhiêu người tới đây thế này chắc chắn là phải có bảo bối rồi, chỉ có điều rơi vào tay ai không biết thôi.” Tên béo mồm mép rất khôn.

“Bằng vào câu nói này của anh, tôi mua hết số bản đồ còn lại... Nhưng anh phải cho tôi biết bản đồ này là do ai làm.” Từ Thừa Quý tựa hồ đoán ra được chút manh mối nên ra điều kiện, nở nụ cười quý tộc giàu sang, đợi người kia chấn kinh, đôi khi thứ duy nhất mà người có tiền có thể đặt lên bàn khiến người ta phải ngước mắt nhìn chỉ có mỗi "có tiền".

Thế mà Tên Béo thản nhiên hỏi: "Anh chắc chứ?”

“Ừ, trả ngay tiền mặt.” Từ Thừa Quý hào sảng, nghĩ chỉ vài chục tấm thôi mà.

“Ha ha ha, thế hả? Lại đây xem đã...” Tên Béo vẫy vẫy tay, sau đó kéo cửa cửa xe.

Từ Thừa Quý tức thì nghẹn lời luôn, trong xe có hai chồng bản đồ cao bằng nửa người, còn thơm mùi mực, sợ là có tới cả nghìn tấm, mỗi tấm 50 đồng, vậy khác gì đem đốt 50.000.

Tên Béo cười rõ đểu: "Nếu anh muốn mua hết, tôi lập tức nói cho anh... Còn cho anh biết, đừng lên mặt, ở Trung Châu chúng tôi nhiều người đi Hummer lắm.”

Từ Thừa Quý đỏ mặt tía tai, không ngờ bẽ mặt ở chỗ nhà quê này, song hằn không tới mức ngu ngốc bỏ mấy chục nghìn ra giữ sĩ diện, trừng mắt một cái rồi dẫn mấy tên cấp dưới đi.

“Anh Điền, ai thế?” Một người làm hỏi.

“Thằng đần ấy mà, quan tâm làm gì...” Điền Viên đóng cửa xe lại, hôm nay làm ăn không tệ, bán được mấy trăm bản đồ rồi, mà chi phí nói ra thì hết hồn, vài đồng thôi, đến hắn cũng không hiểu đầu óc con người bây giờ làm sao, rõ ràng biết bị xẻo mà vẫn tới mua.

Có điều Nhị ca nói đúng là cấm có sai được, hắn phục rồi, xem ra kế hoạch kia nên nói cho Nhị ca xem thế nào.