Q3 - Chương: 095 Mừng hụt một trận, chuyện tốt có đôi. (1)
Dần dần trời từ sáng chuyển thành tối, một ngày qua đi, kỳ cảnh lại xảy ra trên núi, thấp thoáng những ngọn đèn pha loang loáng, vẫn có người nhân lúc tối trời ít người tìm kiếm.
Từ Thừa Quý ở hiện trường tới ba tiếng rồi, thi thoảng báo tin cho Bác Hai Từ Trung Nguyên, đúng là có người tới tìm kho báu, buổi sáng còn có người nhặt được đồ bỏ sót, đúng là có nhiều người làm nghề đồ cổ tới đây tìm kiếm, bọn họ thảo luận giá cả ấn giám Hán đại tướng quân... Vũng nước này đã đục lắm rồi, người tìm kiếm, người mua bán, chẳng ai rõ nguồn tin đâu ra, người nọ nói người kia.
Khi trời tối hẳn có một cấp dưới chạy ra nhỏ giọng báo với Từ Thừa Quý: "Anh Từ, tôi thấy có chiếc xe đang vận chuyển hũ tro cốt, đang chất lên xe.”
“Cái gì?” Từ Thừa Quý giật nảy mình, bảo người kia lặp lại lần nữa, sau đó theo phương hướng người đó chỉ mà vào nghĩa trang, quả nhiên có một chiếc xe tang lễ đang nhân lúc đêm tối vận chuyển hũ tro cốt, bảy tám người vận chuyển, có cả quản lý nghĩa trang chỉ huy.
Cảnh tượng này làm Từ Thừa Quý sợ hãi, Bác Hai đã xác định khoản tiền kia giấu trong hũ tro cốt, mà đúng thời điểm mẫn cảm đó lại có người vận chuyển đi lượng lớn, quả nhiên là không ít người biết chuyện, hắn vội báo cáo về nhà.
“Chính là nơi này.”
Khi Từ Trung Nguyên từ trên xe nhảy xuống, mùi thối xộc tới làm ông ta ngạt thở, thối tới mức làm người toa chóng mặt, mãi mới điều chỉnh lại được không tới mức thất thố, nhìn bốn xung quanh hỏi: "Nơi này là đâu?”
“Nơi này được gọi là Thanh Vương Trang, trong thôn có mấy cái kênh thối, đều là nước thải trong thảy phố đổ ra, còn có hai bãi rác, trong thôn cũng có vài xưởng gia công đậu hũ, cho nên mùi nơi này thực sự quá tệ.” Cấp dưới báo cáo, chỉ ánh đèn thấp thoáng trông như cái thôn ma, mặc dù cách nghĩa trang có 10 km, nhưng hoàn cảnh so với ở nghĩa trang thì tệ hơn nhiều.
“Thừa Quý đâu?” Từ Trung Nguyên hỏi.
“Trong xe ạ, hoàn cảnh bên ngoài tệ quá.” Cấp dưới chỉ chiếc Hummer đỗ cách đó không xa.
Đứa cháu này sinh ra thì Từ gia đã phất lên rồi, thậm chí có thể nói là thời điểm gia tộc huy hoàng nhất, nên từ nhỏ ăn sung mặc sướng, sau đó ra nước ngoài du học, ở bên đó cũng chẳng phải lo lắng vật chất, hiển nhiên không chịu nổi mấy chỗ thế này. Từ Trung Nguyên quay về việc chính: "Nhắm chuẩn chỗ chưa?”
“Chuẩn rồi ạ, ở căn nhà thứ hai mé trái thôn, vừa mới rỡ hũ tro xuống xe, xe vừa mới đi, đám Lượng Tử bám theo. Chúng tôi xem rồi, trong phòng chỉ có bốn người, từ cách ăn mặc mà phán đoán thì hẳn là người bình thường, có điều hành tung quỷ dị, xe vừa đi xong là bọn chúng khóa cửa lại, không biết làm gì bên trong.”
Nghe cấp dưới báo cáo, Từ Trung Nguyên nhíu mày suy nghĩ, mọi chuyện tới quá nhanh, nhanh tới mức không kịp suy nghĩ, vừa mới phán đoán có chuyện giấu tài sản trong hũ tro thì chớp mắt xảy ra chuyện này.
Tên đã lên dây, thà giết nhầm chứ không thể bỏ qua, Từ Trung Nguyên nhìn bảy cấp dưới nấp trong bóng tối, vì chuyện của em trai, ông ta không thể không mang hết vốn giữ nhà ra. Những người dẫn theo này, quá nửa là cấp dưới cũ trong quân đội, không ít người xuất thân trinh sát, đối phó với đám người bình thường tất nhiên dư thừa, không nhiều lời, Từ Trung Nguyên chỉ tay: "Tốc chiến tốc thắng, đừng làm kinh động dân cư xung quanh.”
“Vâng.” Cấp dưới đi ngay.
Mấy bóng đen thừa lúc đêm tối tiếp cận kiến trúc trước mắt, một căn nhà hai tầng, tầng trên tầng dưới đều có ánh đèn. Nương theo ánh đèn lờ mờ, Từ Trung Nguyên nhìn thấy cấp dưới mẫn tiệp áp sát tường bao, tổ hai người tạo thành thang người, đưa đồng đội qua tường bao cao hơn 2 mét, sau đó cổng bị mở ra một cách lặng lẽ.
Rất lưu loát, vẫn là động tác chiến thuật đẹp mắt trong bộ đội, sau đó chia làm hai tổ, trực tiếp xông vào nhà từ cửa trên cửa dưới, chớp mắt có tín hiệu nguy hiểm bị loại trừ.
Từ Trung Nguyên rất hài lòng, đi tới gõ gõ cửa chiếc Hummer, gọi đứa cháu cùng tới mục tiêu, có cấp dưới tự động đứng gác bên xe và cổng. Hai người đẩy cửa vào trong, hơi khựng người, bên trong toàn mùi chất hóa học, khó ngửi hơn bên ngoài, bốn người trong phòng, hai nam hai nữ bị khống chế.
Nhưng thứ quái lạ không phải ở đó, mà là vòng hoa, với đủ thứ y phục, trong nhà trông như hầm mộ, hũ tro cốt vận chuyển về mở ra, bên cạnh có thùng lớn, không cần nói cũng biết đang tìm kiếm gì đó trong hũ.
Từ Trung Nguyên mặt lạnh tanh, khẽ gật đầu ra hiệu, cấp dưới hỏi ai là người đứng đầu, hai người làm nữ đưa mắt nhìn, nam nhân trên 40 liền bị đưa sang phòng kế bên, lát sau có tiếng huỵch huỵch của thân thể va chạm, cấp dưới chạy ra thì thầm vào tai Từ Trung Nguyên, ông ta hơi ngạc nhiên, đi vào phòng nhỏ.
Người kia bị hai cấp dưới kẹp ở giữa, xem ra khai không ít, một người nói nhỏ: "Tổng giám đốc Từ, khả năng chúng ta sai rồi, đây là nơi gia công đồ chôn cất chui thôi.”
“Gia công cái này mà cần lén lút thế à, với lại bọn họ vận chuyển hũ cho cốt về làm gì?”
“Theo như bọn họ nói, mỗi năm nghĩa trang đều xử lý ô chứa hũ tro cốt trên nửa năm không đóng tiền, xưởng chui bọn họ và nghĩa trang đạt thành hiệp nghị, bọn họ thu mua thứ không ai muốn này về, đổ tro đi, sau đó rửa sạch tân trang, lại bán... Số y phục, vòng hoa và đồ cúng tế cũng thu về từ nghĩa trang...” Cấp dưới đó nói với vẻ khó tin.
Từ Trung Nguyên và Từ Thừa Quý cũng ngỡ ngàng, thực sự ngoài sự tưởng tượng rồi, ngay cả những thứ này cũng có thể đem phát tài, không thể không bội phục trí tuệ của quần chúng.
Được hiệu lệnh của ông chủ, cấp dưới đi tới đá ông chủ công xưởng chui: “ Tên?”
“Cao Cường Sinh.”
Từ Trung Nguyên đích thân hỏi: “ Bao tuổi?”
“Bốn mươi mốt.”
“Mỗi hũ tro cốt thu hồi về bao tiền?”
“Ba tới bảy đồng tùy kích cỡ, phí vận chuyển chúng tôi chịu.”
“Có thể bán được bao nhiêu?”
“Còn tùy, bán buôn thì 80 đồng, một số hũ đẹp có thể bán vài trăm.”
“Làm chuyện này bao năm rồi?”
“Nhiều năm lắm rồi, tôi làm ở nhà hỏa táng, quen cả người ở nghĩa trang lẫn nơi tổ chức tang lễ... Ông chủ, anh tìm nhầm người rồi không? Tôi không làm chuyện gì thương thiên hại lý, chỉ bán tro cốt với y phục người chết thôi, chẳng kiếm được bao tiền, tốt hơn bọn làm hàng giả hại người... Ông chủ, anh nhầm là cái chắc rồi, tôi chỉ giao thiệp với người chết, có gặp cũng gặp ma chứ không trêu vào người sống...”