Q3 - Chương: 096 Mừng hụt một trận, chuyện tốt có đôi. (2)
Chủ nhà xưởng miệng lải nhải không ngừng, Từ Trung Nguyên ra hiệu, cấp dưới phía sau vung tay chặt xuống, chủ xưởng chưa kịp kêu một tiếng thì đầu đã ngoẹo sang bên, được đặt nhẹ nhàng xuống đất, thủ pháp này có thể khiến tù binh hồ đồ ngủ mấy tiếng.
Rời gian phòng, ra hiệu lần nữa, mấy người trong phòng cũng bị dùng thủ pháp tương tự đánh ngất, đám này làm chuyện bất nhân như vậy chắc chắn không dám báo cảnh sát.
Từ Trung Nguyên chỉ huy cả đám lục lọi một lượt, đúng là đang gia công hũ tro cốt dùng rồi, dưới gầm bàn còn có mấy hũ tro cốt đã gia công xong. Hơn nữa còn gia công luôn cả trang phục người chết, trong nhà chất đống quần áo đã giặt sạch, là phẳng, nói không chừng mai thôi số quần áo này sẽ xuất hiện ở cái quầy ven đường nào đó ở Trung Châu. Dù đám người Từ Trung Nguyên lớn gan cũng phải rùng mình.
Bận rộn suốt ngày không có chút thu hoạch nào, lên xe quay trở về, rời khỏi thôn, Từ Thừa Quý mở cửa sổ xe, liên tục nhổ nước bọt như sợ dính phải chuyện xui quẩy: "Bác Hai, trong nước sao lại biến thành thế này, cháu có nghe nói có người làm hàng giả rồi, nhưng không ngờ kiếm tiền một cách ghê tởm như vậy.”
“Vì lợi ích cả mà thôi, biết sao được, 5000 năm văn hóa của Trung Hoa chống không nổi 5 năm văn hóa làm hàng giả. Bản thân Trung Châu vốn là nơi quy tụ hàng giả tứ phương, thứ này đã thẩm thấu vào cả cuộc sống rồi.” Từ Trung Nguyên thở dài ngao ngán.
“Hết rồi, người Trung Quốc hết thuốc chữa rồi.” Từ Thừa Quý bình luận.
Câu này chẳng làm Từ Trung Nguyên bất ngờ, đứa bé này ra nước ngoài tới gần chục năm, e là cả da lẫn xương đều đã bị tây hóa
Chưa hết, Từ Thừa Quý tiếp tục tràng gian đại hải: "Bác Hai, bác biết người nước ngoài hình dung người Trung Quốc chúng ta thế nào không? Là con gián, tất cả là con gián... Cháu về trong nước mới phát hiện người trong nước chúng ta thích nhất là ảo tưởng địa vị quốc tế nâng cao bao nhiêu, thực ra ở nước ngoài không phải như thế, cháu ở Canada chứng kiến mỗi năm không ít bài báo người Trung Quốc lén trốn sang đó, họ không nghĩ xem, nếu ở Trung Quốc tốt thế, sao không thấy người Âu Mỹ trốn sang Trung Quốc mưu sinh? Nhìn chuyện hôm nay là cháu hiểu rồi, sao người ta gọi chúng ta là con gián, vì chúng ta bẩn thỉu từ thể xác tới tinh thần.
Từ Trung Nguyên nghe câu nào câu nấy chướng tai vô cùng, có điều chỉ thở dài không phản bác
Đêm đã khuya, xe đi như bay, gió thổi vù vù, núi xa thấp thoáng, Từ Trung Nguyên quay đầu nhìn mảnh đất ngoài cửa sổ, không khỏi cảm thấy bi thương, mảnh đất đời trước tắm máu giành lại, bây giờ lại bị đời sau phỉ nhổ.
Là may, hay là họa!?
Cũng trong đêm tối lộng gió đó, Đh Trung Châu, sinh viên đã được nghỉ học, trường học yên tĩnh hơn vài phần, không có cảnh sinh viên tụ tập trên bãi cỏ chơi đùa hay có cặp đôi nào đó trốn trong chỗ tối bàn chuyện nhân sinh.
Vương Tuyết Na từ trong nhà chạy ra, không biết có chuyện gì vui mà trông tươi tắn lắm, bất thình lình có người ở sau lưng "òa!" Một tiếng, làm cô giật bắn mình hét lên, quay đầu lại thấy Soái Lãng làm mặt quỷ, Vương Tuyết Na vung nắm đấm đấm túi bụi.
Soái Lãng không khách khí đỡ tay cô, ôm tiểu giai nhân vào lòng, hôn đánh chụt, Vương Tuyết Na vẫn cứ dễ xấu hổ như thế, đẩy Soái Lãng ra: "Ghét cái mặt, người ta nhìn thấy.”
“Vậy đi nào, kiếm chỗ không ai nhìn thấy nhé?” Soái Lãng cười gian đề nghị.
“Đừng mơ, không cho anh toại nguyện đâu.” Vương Tuyết Na quay mặt đi, không mắc lừa.
“Í, em có ý gì, anh toại nguyện cái gì?” Soái Lãng sán mặt tới.
“Bất kể anh muốn cái gì, em đều không cho anh toại nguyện.” Vương Tuyết Na kiêu ngạo tuyên bố.
“Có khoa trương thế không? Thực ra anh tới thăm một người bạn, tiện thể đi thăm em, coi em kiêu chưa kìa.”
Giữa kiêu và càng kiêu, Soái Lãng tựa hồ đang muốn bắt lại thả, không ngờ câu này gây ra phản ứng, Vương Tuyết Na không vui, ngạc nhiên chỉ bản thân: "Thuận tiện tới thăm em á?”
“Ừ, so với người bạn kia, em phải lui về vị trí thứ yếu thôi.” Soái Lãng tuyên bố.
“Hừ! Hừ! Không thèm để ý tới anh nữa.” Vương Tuyết Na xoay người làm vẻ muốn đi, nhưng đi mấy bước không thấy Soái Lãng phản ứng, tự động quay về, kéo Soái Lãng đi tới chỗ tĩnh mịch ở tầng một, nghiêm mặt hỏi: "Bạn gì, là ai?”
Nữ nhân có thể chấp nhận sự vô lễ của anh, nhưng không thể chấp nhận mình bị ngó lơ, hay bị rơi xuống thứ yếu, Soái Lãng cười giễu cợt: "Người bạn đó học thức uyên bác, nói chuyện nhã nhặn, thực sự làm anh phục sát đất, hơn cô bé đanh đá nhà em cả trăm lần.”
“Hừ! Hừ!... Có tin sau này em không thèm để ý tới anh nữa không?” Vương Tuyết Na mím môi, giận thật rồi, dám trắng trợn nói với cô như thế, nghĩ cô dễ bắt nạt à.
“Em ghen tỵ cái gì chứ? Anh tới thăm ông nội em mà.” Soái Lãng cười khanh khách.
Cô nhóc bị trêu chọc tức lắm, đẩy Soái Lãng một cái: "Nói dối.”
“Thật đấy, anh vừa mới từ chỗ ông nội em ra, mang cho ông nội em nửa cân Lão Trà Đầu cất giữ 15 năm, anh với ông cùng nhau uống trà thảo luận, tán gẫu cả tiếng, chỉ có điều nói chuyện phí công quá, anh khản cả giọng rồi.” Soái Lãng đúng là tới thăm ông cụ Vương, nhưng mà suốt cả tiếng không nói được vài câu, ông cụ điếc nặng quá rồi, giao lưu rất vất vả.
Vương Tuyết Na nghe mà không hiểu, mắt chớp chớp, cô không nghĩ ra, Soái Lãng tìm ông nội mình làm gì, hai người họ có gì mà nói với nhau, cả cả tiếng trời. Chuyện này Soái Lãng không thể nói dối được, vì cô có thể xác nhận.
“Ông đúng là tri kỷ của anh, nhìn một cái biết ngay anh có tài, khen anh suốt... Anh nói ông nội học thức uyên bác, nói chuyện nhã nhặn, thực sự làm anh phục sát đất, em có ý kiến gì không? Vẫn ghen à?” Soái Lãng bày đủ trò trêu chọc.
Vương Tuyết Na thở phào, nhưng vẫn còn giận: "Thôi đi, anh chắc chắn chẳng có ý đồ gì tốt đẹp.”
“Vậy em nói xem anh có ý đồ gì mà em bảo là không tốt đẹp?” Soái Lãng cố ý hỏi.
Vương Tuyết Na đơn thuần thôi, chứ cô thông minh lắm, ngón tay nhỏ chỉ trái tim Soái Lãng: "Lòng lang dạ sói.”
“Sai rồi.” Soái Lãng nhìn tiểu học muội thâm tình: "Là háo sắc.”