Q3 - Chương: 097 Mừng hụt một trận, chuyện tốt có đôi. (3)
Soái Lãng tung chiêu sói xám vồ mồi, ôm tiểu học muội cười nắc nẻ vào lòng, vừa ôm hôn vừa sờ soạng, tiểu học muội cũng hiểu tình thú, lúc rên khẽ, lúc lại né tránh, nửa muốn nửa không ấy làm Soái Lãng càng lúc càng thèm. Mơn chớn một phen, khi móng lợn luồn vào trong y phục, tiểu học muội như bị điện giật, thét lên nhéo Soái Lãng một cái, mắng: "Không được làm thế... Tay anh lạnh lắm.”
“Vậy để anh sưởi ấm tay mới cho vào.” Soái Lãng xoa xoa tay.
Vương Tuyết Na cười suốt, chỉ là nói thế nào cũng không cho Soái Lãng sờ bên trong, miễn cưỡng cho phép y đụng chạm ở bên ngoài. Nếu mùa hè còn chấp nhận được, mùa đông mặc áo dày như thế thì cảm nhận được gì, đang giằng co kì kèo thì Soái Lãng có điện thoại, y mặc kệ, Vương Tuyết Na giục: "Anh có việc thì đi đi... Đáng ghét, đừng để người ta nhìn thấy chúng ta thế này không hay, em bảo với mẹ em 10 phút là về, quá giờ rồi đấy.”
“Oa, gia giáo nghiêm thế.” Soái Lãng vừa mừng vừa lo, có điều vẫn nghiêm mặt nói: "Được, cuối cùng anh phải hỏi một câu, em phải trịnh trọng trả lời anh.”
“Vấn đề gì?” Vương Tuyết Na hứng thú hỏi, tựa hồ đoán ra điều gì.
“Chính là...” Soái Lãng đưa tay vuốt ve gò má láng mịn của Vương Tuyết Na, rồi dần đi xuống, cách áo xoa nhẹ ngực cô, ánh mắt rực lửa thèm thuồng kia là biết rõ ý đồ của y rồi, ghé tai cô nói nhỏ: "Em đã cho anh nụ hôn đầu rồi, khi nào cho anh đêm đầu?”
“Á... Anh nói lưu manh thế, không thèm để ý tới anh.” Vương Tuyết Na như mèo bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng dậy, hai nắm đấm nhỏ xoay tròn như bánh xe đấm Soái Lãng thùm thụp, sau đó chạy mất, để lại Soái Lãng cười ha hả sau lưng.
Mặc dù không đồng ý cũng không trả lời, có điều Soái Lãng không đi được bao xa đã nhận được tin nhắn của tiểu học muội, giọng điệu rất nghiêm túc:" Soái Lãng, anh có thích em thật không?"
Soái Lãng toét miệng cười, cô bé ngốc lại hỏi câu đơn giản này, tất cả nam nhân sẽ trả lời giống nhau mà thôi, vì thế Soái Lãng nhắn tin lại:" Tất nhiên là thật lòng rồi, anh hận không thể cưới em về làm vợ ngay hôm nay."
Lát sau lại có tin nhắn: "Vậy chị cảnh sát thì sao? Anh có thích chị ấy không?"
Hả? Soái Lãng giật mình, ai bảo cô bé này ngốc chứ, toát mồ hôi, nghĩ một lúc mới nhắn lại:" Trong mắt cô ấy, anh có khi mãi mãi chỉ là một nghi phạm, thích cũng chẳng đi tới đâu."
Lần này tin nhắn của tiểu học muội rất dài:" Mặc dù anh thích lừa người, nhưng trái tim của anh không xấu, còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Em thấy anh rất ngốc, chỉ biết đẩy em đi nộp hồ sơ, quên luôn chuyện của mình. Thực ra em rất muốn quay lại thời gian đó, muốn thử lại vị cây kem chúng ta ăn."
Soái Lãng dừng bước, làm sao quên được lần đầu gặp nhau đó, khi đó y quả thực không mang quá nhiều ý đồ, chỉ thấy cô bé đáng yêu đơn thuần, giúp một chút, không nghĩ tới nay vẫn để lại ấn tượng sâu như thế, chỉ một que kem làm tiểu học muội nhớ mãi không quên.
Đúng rồi, có lẽ cảm giác trong lúc vô tình lộ ra mới là chân thành nhất, trong tim bị hình ảnh ngốc tới đáng yêu của tiểu học muội lấp đầy, mặt dạt dào hạnh phúc biến thành nụ cười đơn thuần, kỳ thực có sự nhớ nhung này là đủ, đôi khi chẳng cần hơn...
Nhân tính rất phức tạp, như từng có thi nhân hình dung, một nửa là nước biển, một nửa là ngọn lửa; một nửa là thiên sứ; một nửa là ma quỷ; một nửa thuần khiết, một nửa xấu xa. Mà Soái Lãng chính là loại tập hợp tính cách phân liệt này.
Chỉ đáng tiếc, tiểu học muội khi đó quá đơn giản, quá đơn thuần, vừa mới ra đời gặp ngay một người phức tạp như Soái Lãng, không khỏi sinh ra phản cảm … hai người có một thời gian lên xuống trắc trở, để rồi thành quan hệ khó nói như bây giờ.
Nếu là Vương Tuyết Na bây giờ gặp Soái Lãng khi đó, sẽ là chuyện khác.
Tiếp theo đó Soái Lãng từ trong Đh Trung Châu đi ra, theo chỉ dẫn qua điện thoại, tới một quán lẩu trên đường Trung Nguyên, gặp mấy ông chủ kiếm tiền ở nghĩa trang hôm nay.
Là ai thế? Khang gây rối, cái tên chuyên kiếm ăn ở bệnh viện, thêm vào đám thành viên của Trung Nguyên Ngũ Hại năm nào, La Thiếu Cương, Đại Ngưu, Điền Viên, Lão Hoàng, Trình Quải, thêm vào lão lưu manh già Lão Bì thôi.
Người đóng vai công nhân tìm được báu vật là Lão Bì, người đóng vai ông chủ bỏ ra 160 nghìn mua ấn giám là La Thiếu Cương, số còn lại không bán hàng trục lợi thì đóng vai người tới tìm kho báu, đẩy vở kịch lên cao trào.
Người lập kế hoạch tới, cả đám đang ăn uống, tán gẫu nói tục đều dừng lại, nhìn Soái Lãng đi qua cửa cứ như nhìn người ngoài hành tinh, chứ sao, tên này càng ngày càng quái dị. Nói thật, chuyện hôm nay mới đầu chả ai tin, một tờ giấy nát bán 50 đồng à? Sự thực là bán được rồi, bán tới cả trăm tờ, làm Trình Quải không tham gia vụ này hô thất sách.
Không phục không được.
Soái Lãng tới nơi không nói một lời, đưa tay về phía Điền Viên, Điền Viên rất có tính tự giác, vội vàng đem tiền đã chuẩn bị trước nộp lên, cười lấy lòng: "Nhị ca, phần của anh là 8800 cho may mắn, em và Bình Quả kiếm hơn 10000.”
“Ừ, không tệ, anh thì sao?”
Lão Bì cũng kiếm không ít, lợi nhuận ròng là hơn 9000, nộp cho Soái Lãng 4600. Tiếp theo đó là Đại Ngưu, cũng kiếm hơn 10.000, hí hửng chia cho Soái Lãng luôn một nửa, khỏi quan tâm tới số đẹp. Hoàng Quốc Cường ít nhất cũng kiếm hơn 7000, cũng chia Soái Lãng một nửa, Soái Lãng trả lại hắn 2000. Khang gây tham gia muộn, nhưng chọn vị trí tốt nến kiếm hơn hơn 10.000, cũng dứt khoát chia Soái Lãng một nửa.
Soái Lãng thoáng cái đã có trong tay một sấp tiền dày rồi, thấy đám anh em vẫn nhìn mình u oán, hỏi: "Sao thế?”
“Mẹ mày, mày dám gạt tao sang một bên nhé, mày đợi đấy.” Trình Quải thấy người ta chia tiền tưng bừng tức tối dọa.
“Trách tao được à? Lão Quái, tối qua mày là người biết kế hoạch trước tiên, nhưng tao nói mày không tin, rồi còn nói cái gì mà không theo tao làm chuyện phạm pháp nữa, tu tâm dưỡng tính rồi, giờ lại ghen tỵ à?” Soái Lãng mỉa mai.
Đại Ngưu nhảy vào ngay hỗ trợ ngay: "Ghen tỵ cũng đếch chia cho mày.”
“Tôi bảo này Soái Lãng, chuyện này là sao vậy, tới giờ tôi còn chưa hiểu... Chuyện này rất hoang đường, làm sao nhiều người tin thế?” Lão Bì là người chở thực phẩm, nước giải khát tới bán, người khác thì bán công cụ, bán bản đồ, mấy người họ trừ đi chi phí cũng kiếm hơn 8 vạn, một ngày thôi đấy, kiếm số tiền này thực sự là quá dễ dàng rồi.