Q3 - Chương: 098 Trộm cắp thành đàn, điêu dân khắp nơi. (1)
Lúc này Tết Dương đã qua, Tết Âm đang tới, mọi người đều chỉ nghĩ tới tích góp tiền về quê, không thì hoàn thành nốt công việc tranh thủ tâm trạng thoải mái đón Tết. Thế nên đây là thời điểm đói nhất trong năm, khu du lịch đìu hiu quạnh quẽ, bất kể là bán nước giải khát hay là bán đồ thủ công mỹ nghệ đều rất kém, đột nhiên có khoản thu nhập thế này, ai chả hớn hở.
Soái Lãng rót rượu: "Ha ha ha, đơn giản, chiêu trò làm giá thôi, thêm dầu thêm mỡ, một gói muối có thể nâng giá bốn năm lần mà, chúng ta làm giá là tin tức, kiếm thế là ít, tôi bán tin có ngày kiếm hơn trăm vạn ấy chứ.”
Ngầu rồi, vênh rồi, chỉ có Trình Quải không kiếm được đồng nào là mắng Soái Lãng gian thương.
Soái Lãng trịnh trọng đính chính: "Mày sai rồi Lão Quải, mày biết vì sao tao kiếm được nhiều tiền không, vì tao tiến bộ, thứ tao bán bây giờ là sáng tạo, trí tuệ, còn mày vẫn dừng ở trình độ bán hàng, bao năm qua mày vẫn bán mấy thứ sách lậu. Chúng ta không còn chung tiếng nói nữa.”
Cả đám người cười người mắng, có điều qua lần này cùng với hơn nửa năm qua bán đồ uống, đồ mỹ nghệ, làm ăn phát triển thuận lợi, hiện giờ sức ngưng tụ của đội ngũ lẫn uy tín Soái Lãng mạnh hơn nhiều, tất cả đều bênh vực Soái Lãng, chế giễu Trình Quải.
Trình Quải đã không kiếm được tiền lại còn bị mọi người nói cho bẽ mặt, hắn liền vỗ ngực vứt thể diện sang bên, cũng vứt luôn ý định hoàn lương đi, làm người xấu bao năm rồi, đột nhiên chuyển sang làm người tử tế, không thiệt thòi mới lạ: "Soái Lãng, ngày mai cho tao một phần, tao đi tiên phong, không thể nào dân hàng giả chuyên nghiệp như tao lại bị đám nghiệp dư kia cướp chuyện làm ăn. Mẹ nó, bàn đồ còn in ở chỗ tao mà kiếm được tiền là bọn mày.”
“Phải rồi Soái Lãng, mai chúng ta lại thiết lập thêm vài điểm bán hàng nữa không? Đám người đó điên rồi, tận tối vẫn có người tới, tôi còn không nỡ về.” Khang gây rối không phải ai khác chính là tên làm giấy tờ giả ở bệnh viện, Soái Lãng nhiều lần nhờ tới hắn, đây là lần đầu tiên hắn tham gia vào đoàn thể của Soái Lãng, chỉ một bữa đã rất quen thuộc với những người chung chí hướng rồi.
Nghe hắn nói, ai nấy xoa chân múa tay, lũ lượt xung phong, chỉ sợ mất phần.
Soái Lãng lại đặt cốc rượu xuống: "Dừng dừng dừng... Đây là vụ làm ăn làm một lần, thấy tiền vơ, vơ xong là chạy, ngày đầu tiên chúng ta kiếm được tiên cơ, tất cả đều chưa hiểu gì. Ngày mai mà tới, thế nào bọn họ cũng xúm lại đấm chúng ta một trận, hơn nữa thế nào cũng có kẻ ăn theo, như thế giá cả sẽ giảm xuống, đừng nghĩ người khác là kẻ ngốc.”
Ồ, cả đám bất ngờ, ngạc nhiên, ủ rũ, chuyện hay như thế mà chỉ làm được một lần, khiến người ta không nỡ, Lão Hoàng nói: "Tiếc thật, nhưng mai chắc chắn là có người học theo chúng ta, chúng ta không kiếm thì người khác sẽ kiếm thôi.”
“Đúng, nói không chừng chúng photo bản đồ của chúng ta đem bán ấy chứ.” La Thiếu Cương nói.
“Mẹ nó, sợ cái buồi, mai dẫn theo nhiều người vào, đứa nào tranh chuyện làm ăn với chúng ta thì diệt luôn.” Đại Ngưu hung hăng tuyên bố.
Mỗi người một câu, đều không muốn dừng lại, cả Khang gây rối mới tham gia cũng đứng cùng phe với mọi người. Soái Lãng phải đập chén rượu ba lần mới làm tranh luận lắng xuống: "Một đám tham tiền, tôi hỏi, mai công an ra mặt can thiệp thì sao? Cục công thương ra mặt phạt tiền tịch thu hàng hóa thì sao? Có mà lỗ lớn... Tôi tuyên bố trước, nếu ai mà tiếp tục ra đó, xảy ra chuyện đừng mong mọi người giúp.”
Điền Viên nói vào: "Nhị ca nói đúng đấy, hôm nay có cảnh sát tới hỏi chuyện rồi.”
“Rất có khả năng, theo kinh nghiệm bán hàng lậu của tôi mà nói, làm ăn tốt như thế thể nào cũng bị người ta ghen ghét phá đám.” Trình Quải tán đồng.
“Làm gì nghiêm trọng thế.” Khang gây rối chép miệng: "Tôi thường tiếp xúc với đám người kinh doanh tang lễ, đám kiếm tiền từ người chết còn tham hơn kiếm tiền từ người sống, nhưng là vì tiền người chết nên không ai quản... Hôm nay tôi thấy nghĩa trang xử lý hũ tro cốt, thứ này tới tay nhà nghề gia công lại, sẽ lại đưa lên quầy bán như mới.”
“Không thể nào, lại còn có kẻ thất đức hơn chúng ta à?” Đại Ngưu kêu lớn làm cả đám vỗ bàn cười.
Khang gây rối không thèm giữ quy tắc ngầm của ngành nghề nữa, đem toàn bộ chuyện kiếm tiền nhờ người chết lộ ra, từ tiền hàng mã, y phục, vòng hoa, không cái gì không thể đem ra kiếm lời. Bí mật này làm cả đám cứ há hốc mồm mà nghe, cảm giác té ra nói tới trình độ thất đức cả đám bọn họ mới ở hạng chót thôi.
Kể tới chuyện nghĩa trang xử lý hũ tro cốt, Khang gây rối còn vô tình tiết lộ, có mấy chiếc xe đắt tiền biển Bắc Kinh bám theo xe tro cốt, Soái Lãng giật mình: "Anh không nhìn nhầm chứ?”
“Nhầm thế nào, cái Hummer đó ở Trung Châu không có mấy.” Khang gây rối khẳng định.
“Đúng rồi, có một đám như thế, chúng không giống tới tìm kho báu, còn loanh quanh bên xe của em một lúc.” Điền Viên nhớ ra có tên mặt trắng loanh quanh xe hàng của mình mà không mua.
Đợi khi Soái Lãng hỏi kỹ hơn thì cái đám này trong mắt chỉ thấy tiền, không nhớ rõ lắm, có điều chỉ qua miêu tả không rõ ràng đó, Soái Lãng có thể khẳng định tám phần, kỳ thực nói tới tìm kho báu, đám này mới là chính chủ.
Chuyện này còn chưa xong đâu, Soái Lãng đã dự tính trước rồi, huống hồ còn một tên Lưu Nghĩa Minh chưa rõ tung tích ở ngoài kia là mối uy hiếp lớn. Tên này là kẻ hợp tác với lão già ngay từ đầu thiết lập vụ lừa đảo đồ cổ, toàn bộ quá trình hắn không hề tham gia, phủi tay sạch bách. Hôm đó có năm người đi đào mộ, bốn nằm viện sống dở chết dở, chỉ có hắn thoát, đủ thấy cơ cảnh nhạy bén của hắn.
Chưa kể cô vợ Thịnh Tiểu San cũng chẳng vừa tí nào.
Tuy Soái Lãng cũng có biện pháp đề phòng vợ chồng nhà đó rồi, nhưng bây giờ xem ra nên điều chỉnh kế hoạch một chút.
Thầm suy nghĩ, Lưu Nghĩa Minh mấy ngày rồi chưa rõ tung tích, người mới đến của Từ gia không rõ là ai, và vì sao lại đi theo xe tang lễ chở tro cốt? Tất nhiên mấy từ " hũ tro cốt không tên" mà Đoan Mộc Giới Bình nói hiện ra trong đầu, hôm đó trừ dùng tên Giang Thành Từ tra người mua mộ, y cũng thuận tiện tra luôn người đóng phí quản lý ô đặt hũ tro cốt, đám này vậy là cũng nhận ra.
Một mình mình không thể đấu với cả đám như thế, phải làm sao khiến chúng tự cắn nhau mới được.