← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 099 Trộm cắp thành đàn, điêu dân khắp nơi. (2)

Không hiểu trong đầu óc quái quỷ của Soái Lãng đang vận hành ra sao, chỉ biết lúc sau một nụ cười dần hiện trên môi Soái Lãng, đột nhiên gọi: “Khang gây rối.”

Gọi một cái cả đám cười lăn cười bò, Khang gây rối không vui: "Huynh đệ, gây rối là nghề của tôi, không phải tên, tôi tên là Khang Minh Lượng, minh trong quang minh, lượng trong độ lượng.”

“Biết rồi Khang gây rối.” Soái Lãng không chịu đổi cách gọi: "Anh kể xem, thủ pháp gây rối của các anh thế nào ấy nhỉ?”

“Có gì mà kể, một khóc hai ăn vạ ba treo cổ thôi chứ sao, xúi bẩy người nhà họ đi tìm lãnh đạo, bày xác người chết ra đòi tiền, ai dám đưa ít?” Khang gây rối nói như đọc thơ, mọi người chửi vô sỉ, hắn ra sức bảo vệ vinh dự nghề nghiệp: “ Chúng tôi tồn tại là để chứng minh chế độ y tế có vấn đề, vì đòi lại công bằng cho thân nhân người bệnh, vì vạch trần những vụ việc thất bại chữa trị y tế, chúng tôi cần cù phấn đấu vì chính nghĩa, tuy vô sỉ nhưng vinh dự.”

“Được rồi, được rồi, so cái gì với nhau cũng được, đừng so ai vô sỉ hơn... Lão Khang, tôi hỏi anh một câu, nếu tôi muốn tìm người gây rối, anh kiếm được bao nhiêu người?” Soái Lãng hỏi thẳng vào chủ đề.

“Cái đấy thì phải xem bỏ ra bao tiền, hai ba chục người thì là chuyện vặt, năm sáu chục người không phải vấn đề lớn, trăm người à, khó khăn đấy, đông hơn nữa thì không được. Chúng tôi gây rối là để kiếm tiền chứ không phải tạo ra sự kiện quần chúng, để cho cơ quan hữu quan nghiêm túc đối phó là toi.” Khang gây rối trả lời rất chuyên nghiệp.

“Mày định làm gì hả Soái Lãng?” Trình Quải nhìn điệu cười của Soái Lãng là biết ngay không có chuyện gì hay ho rồi, thằng quỷ này càng ngày càng không chịu yên phận nữa. Ở đây trừ Lão Khang ra thì ai cũng biết cái tính gây sự của Soái Lãng, chỉ lặng lẽ nhìn y, chuyện kiếm tiền thì không ai phản đối, nhưng dẫn người đi đánh nhau gây rồi thì trải qua nhiều việc ai nấy ít nhiều phản cảm rồi.

“Thực ra còn có cơ hội kiếm tiền tốt hơn cơ, nhưng mà phải cần gương mặt lạ làm, làm xong là đi. Tôi còn chưa quyết, mọi người có muốn nghe không?” Soái Lãng dụ dỗ.

Thế là cái đám bị tiền làm mờ mắt tất nhiên không kháng cự được cám dỗ, đặt chén xuống, vây quanh Soái Lãng nghe y thì thà thì thầm...

Một lát sau đám Sâu Hại bị Soái Lãng xúi cho hứng thú bừng bừng, nhân bóng đêm phân binh mấy đường hành động, trong đó một đường tới Nghĩa trang Bắc Mang.

……….. ………… ……… ……

Ngày 12 tháng 1, quốc lộ 208, cách Nghĩa trang Bắc Mang còn 4 km.

Hummer, việt dã Bắc Kinh, hai chiếc xe đi chầm chậm, trước mắt toàn là núi đồi thấp le tè, cây khô xơ xác, cỏ úa tiêu điều, nơi xanh mướt cách đó không xa chính là mục tiêu. Từ Thừa Quý ngồi sau tay lái, vest tây nguyên bộ, tóc vuốt keo bóng mượt, đang thao thao bất tuyệt nói với mẹ mình chuyện đề tài kinh tế.

“... Giới tài chính phương Tây có ba loại người, người ngân hàng, đầu cơ và kẻ lừa đảo. Mẹ, mẹ đã nghe nói tới nguy cơ trái phiếu của Hy Lạp chưa, thực ra dẫn tới nguy cơ này không phải do kinh tế trì tệ, cũng không phải người trong nước rút tiền dưỡng lão, mà là do ngân hàng và quỹ đầu cơ.”

“Ví dụ như khi 5 tỷ USD tới hạn của Hy Lạp nắm trong tay các ngân hàng lớn của Anh, Pháp, Thụy Sĩ, Hà Lan, tinh anh tài chính phương Tây đã làm sản sinh ra rất nhiều thứ quái thai tài chính, họ gián tiếp tạo ra nguy cơ này. Bản thân ngân hàng kỳ thực không có quá nhiều tiền, tiền của họ tới từ đâu? Tất nhiên là tiền gửi của người dân và tiền vốn huy động được, bọn họ lấy hình thức trái phiếu huy động... Thực ra thì cách cục thế giới này vẫn không thay đổi quá lớn, nó luôn nắm trong tay số ít, bọn họ dựa vào tài chính thao túng dân sinh, thậm chí là chính quyền.”

“Thừa Quý, mẹ cả đời làm công tác Đảng, con kể cho mẹ nhiều tri thức tài chính như thế, mẹ làm sao mà hiểu được?” Cao Kế Hồng cười hiền từ, nhìn con trai thấy rất có cảm giác thành tựu, chồng cô đã được đưa về Bắc Kinh chữa trị rồi, lúc này càng để ý hơn là kết quả của chuyến hành trình này, trực tiếp hỏi: “ Mẹ lo là không rõ thật giả của chuyện này, tên lừa đảo đó hại nhà ta không ít.”

“Độ đáng tin rất cao.” Từ Thừa Quý thuần thục lái xe giải thích: "Cha con vì chuyện này bỏ không ít công sức, đơn vị phát hành trái phiếu là một ngân hàng lâu đời của Pháp, công ty bảo lãnh là quỹ tín dụng số một Thụy Sĩ, bọn họ đứng thứ ba thế giới ở sản nghiệp này. Bọn họ có quan hệ mật thiết với quỹ đầu tư APTX, mà quỹ đầu tư đầu năm nay có ý định đầu tư vào địa ốc Bắc Kinh, tin tức là do hộ tiết lộ, sau đó họ cũng phái người đi tìm kiếm... Con nghĩ hẳn là không có vấn đề gì đâu, vấn đề là ở có tìm được hay không mà thôi.”

“Ôi, đâu có dễ dàng thế, thế hệ ông con tạo nghiệt không nhỏ, chẳng lẽ còn để con của mẹ phải chịu tội này sao?” Cao Kế Hồng thở dài, ngồi không yên, bực bội muốn nói lại không nói ra được.

Từ Thừa Quý biết mẹ mình nói gì, sau khi về thủ đô, ông nội vì chọn nhầm đội nên bị chèn ép, khiến cho thế hệ cha hắn đại đa số được đưa ra nước ngoài. Gia tộc mất đi đại thế về chính trị, đành chuyển hướng đầu tư, mưu cầu phát triển. Nhưng chuyện không như ý, tài chính, cổ phiếu, làm gì cũng không thuận lợi, không còn khôi phục vinh quang năm xưa nữa.

Thấy mẹ lo lắng, Từ Thừa Quý an ủi: "Mẹ đừng lo quá, thực sự không được thì chúng ta di dân sang nước ngoài, dù sao nhà ta ở trong nước cũng chẳng có hi vọng gì nữa rồi.”

An ủi không thành còn làm mẹ hắn lại thở dài hồi lâu không nói.

Xe càng lúc càng tới gần cổng nghĩa trang, hôm nay Bác Hai hắn an bài, lấy thân phận đi tảo mộ vào nghĩa trang, trước tiên tra hoàn cảnh lưu trữ tro cốt ở nghĩa trang, mà hắn nghe ngóng được có hơn 30.000 hũ tro cốt, cùng với hơn 9000 vị trí chôn cất, đây là công việc lớn, không phải ngày một ngày hai là xong.