← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 100 Trộm cắp thành đàn, điêu dân khắp nơi. (3)

Xe tới gần lắm rồi, nhìn thấy cả biển số, cổng nghĩa trang có một người tay cầm bản đồ kho báu nghiêng người hỏi đồng bọn: "Có phải xe này không?”

“Chắc là thế, làm gì có xe nào đắt tiền hơn đâu.” Tên đồng bọn gật đầu, cầm điện thoại lên bấm số, lấm lét như trộm nói: "Lão Khang, dê béo tới rồi.”

Một tiếng sáo huýt lên, hành động bắt đầu.

Nghĩa trang Bắc Mang hôm nay còn náo nhiệt hơn hôm qua vài phần, có điều bán bản đồ thì không bán nổi nữa rồi, hôm trước đã có không ít người tự mang về photo ra, mới sáng sớm đã tới rao bán chỉ còn 10 đồng, giờ thì thành 5 đồng.

Chẳng những giá đi xuống mà lại còn khó bán, mang tới trước mặt ai chào hàng thế nào cũng bị người ta nhổ vào mặt:" Mẹ mày, đồ giả, đào cả ngày có được gì đâu."

Đúng là chẳng đào được gì, nhưng mà nhiệt tình không giảm bớt mà còn tăng lên, người thôn xung quanh nhắm cơ hội tới bán nước khoáng và mỳ ăn liền cũng không ít. Đương nhiên phần đông vẫn là vác nông cụ trong nhà đi, danh nghĩa là đi dọn cỏ cho mộ, thực chất là chạy khắp nơi đào xới.

Quản lý nghĩa trang phải chặn lại không ít xe cộ chở theo trang bị chuyên nghiệp, toàn là hộ kinh doanh ở phố đồ cổ, thực ra quay ngược về mười mấy hai mươi năm trước, Bắc Mang chính là đất phát tài của không ít kẻ đào trộm mộ, ai bảo nơi này là đất phong thủy bảo địa truyền ngàn năm, quan quý chôn ở đây không ít. Nhưng qua bao nhiêu năm như thế, cái gì đào được đã đào cả rồi, từ khi cục dân chính quy hoạch thành nghĩa trang Bắc Mang, không còn chuyện kia nữa, cho tới ngày hôm qua...

Lại cả một buổi sáng không đào được gì, có vài vụ đánh cãi nhau lẻ tẻ, đến trưa, người xe bắt đầu thưa thớt, hiển nhiên thêm nửa buổi hoài công vô ích, nhiệt tình mọi người dần nguội lạnh.

Trật tự ở cổng nghĩa trang khôi phục như thường ngày, chẳng còn ai rao bán bản đồ nữa, mấy đứa bé đeo rổ nhựa đựng nước khoáng với mì ăn liền cũng giải tán gần hết, số ít tiu nghỉu ngồi vệ đường, vì nhiều người hôm nay chuẩn bị trước, mang lương khô, nước uống đi tìm báu vật, đương nhiên là bán không tốt.

Trong bầu không khí ngái ngủ của buổi chiều đó, bất thình lình vang lên một tiếng heo bị chọc tiết, không ít người tỉnh ngủ nhìn lên lưng chừng núi, thấy hai người đang chạy, mấy người khác truy đuổi.

Một người hô: "Tôi đào được.”

Người đuổi theo quát: "Bỏ xuống, tôi nhìn thấy trước.”

Thế là rất nhiều người ném đồ trong tay xuống, mắt trừng lên, một ý nghĩ nảy ra trong đầu tất cả: Oa, phát tài rồi.... Đi xem sao.

Người chạy, kẻ đuổi, rồi số đông kéo tới xem, chớp mắt một cái người từ bốn phương tám hướng kéo tới như châu chấu, kể cả người vất vưởng ngoài cổng nghĩa trang không biết chuyện gì tới hóng hớt, rồi kẻ mưu đồ bất chính cũng xuất hiện.

Nhìn rõ rồi, càng rõ bọn họ càng kích động, chạy càng nhanh, vây lấy hai người bỏ chạy kia, không ít người đuổi theo hỏi: "Người anh em cho xem cái gì nào.”

“Cho xem thứ gì đi, nếu là thứ hay bọn tôi sẽ mua...”

“Đứng lại! Cho xem nào, không phải là trộm hũ tro cốt chứ?”

Người đang chạy kia mặt đầy gấp gáp, tóc rối bù xù, quần áo nhiều chỗ dính bùn đất, chính là "dân lao động" trong truyền thuyết. Người đó không để ý tới ai hết, càng chạy càng gấp, không biết do trượt chân hay có kẻ giở trò, đột nhiên ngã oạch, làm quả chó ăn cứt, mồm miệng toàn là máu, đồ kẹp dưới nách lăn lông lốc đi thật xa, sau đó keng một tiếng trong trẻo, hộp vỡ rồi, bên trong đổ rào rào đầy đất.

Đám đông tức thì sục sôi, hỗn loạn, trước thì vây quanh một đám, sau thì bám theo một lũ, lấy vật bị rơi kia làm trung tâm, chen lấn, xô đẩy, chửi bới, tranh giành. Người bị ngã kia khóc lóc đuổi đánh người khác, bị bốn năm người truy đuổi tới nơi đẩy ra đấm đá, chớp mắt vỡ đầu chảy máu, kêu la thảm thiết.

“Đây là cái gì?” Một người cướp được vài tấm hoang mang hỏi, xanh xanh đỏ đỏ chả hiểu là cái gì.

“Không phải là tiền âm phủ chứ?” Người khác sán tới, tên này đút vào quần rồi, giả vờ như mình không nhặt được gì.

“Không phải, cái này khác, nếu là tiền âm phủ thì cũng là âm phủ ngoại quốc.” Có người tò mò, nếu là tiền âm phủ thì thế nào cẳng phải in mấy chữ Ngân hàng âm phủ.

“Trả tôi, trả tôi... ai cướp của tôi, tôi liều mạng với người đó.”

Mấy người ban đầu phát hiện đã không đánh nhau nữa, chuyển sang nhất trí đối ngoại, xông vào đám đông, hùng hổ đòi lại, người nhát gan trả lại, người to gan giấu đi, còn có một người cẩn thận nhặt cái hộp lên.

Đúng lúc này có một trung niên nam tử mặc vest chỉ người nhặt hộp: "Này, này, tôi muốn cái hộp đó... Bán không?”

Người đó ngớ người, tay cầm cái hộp, mặt dính máu hoang mang, không biết có bán hay không?

“À, hộp gỗ tử đàn thôi, tôi trả anh 2000 nhé?” Người trung niên rất rộng rãi, vừa thấy người đó gật đầu liền mở ví đếm tiền, nhét cho hắn 2000, sau đó như giành được bảo bối, ôm cái hộp bỏ chạy, lên xe phóng vèo đi.

Xung quanh nhìn thấy cảnh ấy có người hiếu sự hô lên: "Lỗ rồi, bán lỗ rồi, chắc chắn là đáng giá lắm, tên đó buôn đồ cổ đấy.”

“Đúng thế, nói không chừng là 20.000 đấy.” Một người khác góp vui.

Còn có người xúi: "Có tiền rồi thì mau đi đi, anh đào mộ lấy đồ bán lấy tiền, lát nữa cảnh sát sẽ tới bắt.”

“Đúng đấy, đi mau, bị bắt bây giờ.”

“Mau lên mau lên.” Không ít người phụ họa làm bầu không khí trở nên căng thẳng, cứ như là chỉ một giây nữa thôi cảnh sát sẽ xông vào đây bắt bớ vậy.

Phải rồi, người kia ôm túi đựng tiền, mấy người dìu nhau, rẽ đám đông đi mất.

Kết thúc rồi! Đương sự đi rồi, có người cười thầm, những kẻ vừa dọa vừa hùa vừa rồi chính là đám nhặt được tiền lạ không chịu trả, tụ lại thì thầm với nhau.

Mẹ con Từ gia vừa mới dẫn sáu tùy tùng đóng giả người nhà đi tế mộ vào nghĩa trang, nhìn thấy hết toàn bộ quá trình, song đa phần thấy những người này đáng thương. Mặt khác cũng hứng thú thứ đào được từ trong đất là cái gì, từ xa thấy một người cầm tờ màu xanh xanh đóng dấu đỏ như đang soi dưới ánh mặt trời để tìm kiếm bí mật, Từ Thừa Quý toàn thân run lên.... Trái phiếu, không ngờ là trái phiếu.

“Đây có phải là đồ cổ không nhỉ?” Cái tên ngốc đang soi giấy dưới ánh mặt trời hiển nhiên là chẳng tìm thấy được bản đồ kho báu trong đó.

“Chắc bán được ít tiền, cất trong cái hộp trị giá 2000 cơ mà, thế nào phải giá trị hơn chứ?” Người bên cạnh hứng thú lắm.

“Không nhận ra, nếu là sách cổ cũng không thể viết chữ Tây.” Một người râu kiến bình luận.

“Không phải thời xưa có Tây tới nước ta truyền đạo à?”

“Đúng rồi đấy có ông tên Marco Polo tới nước ta cả nghìn năm rồi, sách cổ có chữ Tây lạ gì đâu, còn quý hơn sách chữ Hán ấy.”

Đám đông xì xào bàn tán, rốt cuộc cũng thu hút được mẹ con họ Từ, Từ Thừa Quý tới gần, rất lịch sự nói: "Anh ơi, đưa tôi xem cho, có khi tôi nhận ra.”